Minh Thư và Ninh Tử Văn yêu nhau, nhưng lại dày vò nhau vô hạn. Trong cái vỏ bọc của tình yêu thương ấy, chẳng ai có thể thoát khỏi những hoài nghi không đáng. Yêu nhau càng nhiều, khi cách xa nhau sẽ càng đau khổ nhiều. Thương nhau càng nhiều, tổn thương nhận lại sẽ càng lớn hơn.
Con người, bất kì ai cũng đều phải trải qua sinh ly tử biệt, nhưng có người sẽ luyến tiếc quá khứ vì chưa thể trọn vẹn một đời, lại có người cảm thấy thật thỏa mãn, đủ đầy với cuộc sống này. Đối với Minh Thư và Ninh Tử Văn, có lẽ là bao nhiêu cũng không đủ. Bởi vì thời gian chỉ cho phép họ yêu , nhưng khoảng cách lại không cho họ ở cạnh nhau. Dày vò nhau rồi dằn vặt trong đau đớn, đó chính là tột cùng của sự khổ sở.
Kiếp này, Ninh Tử Văn yêu Minh Thư, chân thành, tha thiết, nguyện ở cùng cô cho đến hết cuộc đời. Kiếp này, điều Minh Thư ân hận nhất chính là Ninh Tử Văn, điều mà cô bận tâm nhất cũng chính là Ninh Tử Văn. Bởi vì, cuộc sống của cô vốn dĩ chỉ tồn tại một mình anh. Anh đối với cô là cả thế giới. Kiếp này tồn tại, liệu có thể nào có cả những kiếp sau? Kiếp này có duyên nhưng không phận, kiếp sau liệu có thể sum vầy?