"Cậu ấy đã hoàn toàn khỏe rồi chứ?" Tiêu Triệt hỏi Mộc Tiểu Vũ.
"Tạm thời là thế, tuy cú va đập đầu hơi mạnh nhưng hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi. Theo như lời cậu nói, cậu ta nhớ lại quá khứ của mình rồi?"
"Đúng, kể từ lúc Phong tỉnh lại, cậu ấy ít nói hẳn đi."
"Cú va đập đó đã kích thích thần kinh cậu ta, từ đó những ký ức kia cũng trở lại. Những vết thương trên người cũng đã đỡ hơn rồi, nếu cậu muốn đưa cậu ta về thì chiều nay có thể xuất viện."
"Tiểu Vũ, cảm ơn cậu."
"Được rồi, được rồi. Mau trở về với tình nhân của mình đi, nghe cậu nói lời cảm ơn tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh."
Tiêu Triệt cất bước trở về phòng, lúc mở cửa ra, anh nhìn thấy Ngô Phong đang ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Từ lúc cậu tỉnh lại, đa số thời gian Ngô Phong đều ngẩn người nhìn ra bên ngoài.
"Phong, Tiểu Vũ nói em đã không còn vấn đề gì, chiều nay anh sẽ đưa em về nhà." Tiêu Triệt lại gần, kéo ghế ngồi cạnh cậu.
"...."
Thấy Ngô Phong không trả lời mình anh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo cậu, nhỏ nhẹ nói lại một lần nữa.
"Phong, chiều nay anh sẽ đưa em về nhà."
"Ah, vậy sao?" Ngô Phong giật mình tỉnh lại.
"Em nghĩ gì vậy? Mấy ngày hôm nay em thường xuyên ngẩn người, em nhớ lại những ký ức không tốt sao?"
Ngô Phong không trả lời liền, cậu nhẹ nhàng dựa vào lòng Tiêu Triệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-van-mai-yeu-em/2443791/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.