"Ưm..."
Ngô Phong tỉnh dậy như mọi ngày, khi mở mắt ra, cậu thấy Tiêu Triệt vẫn nằm đối diện cậu, tay vẫn nắm chặt tay cậu. Ngô Phong nhẹ nhàng nhích người lại gần, nghiêm túc quan sát diện mạo người trước mặt.
So với cậu, người trước mặt có nét thành thục hơn, đôi lông mày cao, trán rộng. Ngô Phong không hiểu sao tay của mình lại chậm rãi vươn đến môi của Tiêu Triệt. Khi tay cậu gần chạm vào, người trước mặt liền mở mắt ra, nói.
"Thật không ngờ em lại có thói quen này."
"Có lẽ từ khi biết anh, em đã bắt đầu có một số thói quen không tốt."
Ngô Phong nói xong liền ngồi dậy muốn rời khỏi, nhưng Tiêu Triệt làm sao để cậu dễ dàng đi như vậy. Anh kéo tay cậu lại, mạnh mẽ ôm cậu vào vòng tay mình, hôn lên trán cậu một cái.
"Có em bên mình lúc ngủ, cảm giác đó thật là bình yên."
"Em cũng thế, nhưng nếu anh vẫn không buông em ra, sẽ bị trễ giờ đi làm đó."
"Thì sao!? Đừng quên, anh là chủ của Tiêu thị, anh muốn nhân viên của mình 'làm việc' bên cạnh anh lúc này, cũng không được sao?"
"Không được, em thích đi xe bus đến công ty hơn."
"Au..."
Ngô Phong nhéo tay Tiêu Triệt một cái rồi dùng hết sức chạy về phòng của mình. Anh nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cậu, thầm mừng trong lòng, 'Rốt cuộc, em cũng trở nên vui vẻ hơn xưa.'
Cậu nhanh chóng trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo, sau đó chạy xuống dưới ăn bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-van-mai-yeu-em/2443785/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.