'Vì anh muốn biết mọi chuyện về em, và vì em là người anh vẫn luôn tìm kiếm, là người đã đánh cắp trái tim anh nhưng suốt thời gian qua vẫn luôn lẩn trốn.'
Mặc dù rất muốn nói câu đó nhưng Tiêu Triệt lại sợ dọa đến Ngô Phong nên anh chỉ có thể bịa chuyện.
"Vương Tuấn Lâm là cậu ấm Vương gia, là người nổi tiếng ăn chơi, hay lấy người khác để làm trò tiêu khiển, cậu phải làm điều gì đó thì tên kia mới chọn cậu làm mục tiêu mới. Cứu cậu nhưng lại không biết cậu là ai, đương nhiên tôi phải nhờ người điều tra tất cả. Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu, vậy tôi xin lỗi."
"Không... không sao cả. Anh có thể cho tôi biết, những người... ừm... những người được Vương học trưởng lấy làm trò tiêu khiển, họ bây giờ... như thế nào?"
"Nặng thì vào viện tâm thần, nhẹ thì cùng lắm chuyển đi nơi khác sống."
Nghe xong lời đó, Ngô Phong càng thêm sợ hãi, hai chân của cậu tự động co lại, hai bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
"Cảm... cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi.. tôi hiện tại muốn về nhà, tôi... tôi xin phép." Ngô Phong lắp bắp nói.
Lúc trước, Vương Tuấn Lâm lấy cậu làm trò tiêu khiển, cậu luôn cố gắng im lặng chịu đựng, cậu biết nếu mình phản kháng, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Nhờ vào học bổng toàn phần mà cậu không phải đóng tiền học phí đắt đỏ kia, nhưng về tiền sinh hoạt cậu phải tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Chỉ riêng về khoản tiền dành cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-van-mai-yeu-em/2443766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.