Phong Hòa gia viên không chỉ có nhà ở, bên ngoài nó còn có một dãy cửa hàng, khoảng hai mươi cái.
Các cửa hàng bên ngoài được xây dựng nhanh hơn nhiều so với nhà ở bên trong, hiện tại nó đã được hoàn thành đầy đủ, các bức tường bên ngoài đã được dán gạch.
Trước đó, Lương Phóng từng muốn bán cửa hàng nhưng bị Trác Thiệu khuyên nhủ.
Kinh doanh bất động sản, bán nhà càng sớm càng tốt để thu hồi vốn là cần thiết, có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Bán nhà sớm, sau đó thực hiện dự án tiếp theo, đối với một công ty muốn phát triển thì nên đi theo con đường này.
Mặc dù nhà là để bán, nhưng giữ lại cửa hàng chắc chắn là một lựa chọn đúng đắn.
Thứ nhất, cửa hàng không nhiều lắm, thứ hai lúc này cửa hàng thực sự không bán được giá.
Chờ thêm một vài năm nữa, tiền thuê cửa hàng một năm ước tính đã bắt kịp với giá bán hiện tại của cửa hàng.
Tất nhiên, sau này mua sắm online trở nên phổ biến, giá thuê cửa hàng sẽ không còn tăng vọt... Nhưng đó là một thập kỷ nữa.
"Cậu muốn mở công ty trang trí à? Không cần phải thuê, tôi sẽ cho cậu một cửa hàng." Lương Phóng nói. Mắt thấy Phong Hòa gia viên sắp hoàn thành, mình sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, Lương Phóng yên tâm tâm tình rất tốt, liền hào phóng hẳn lên.
Lại nói tiếp, ông có thể trở thành ông chủ lớn, có một phần nguyên nhân cũng là do ông luôn đối với người khác rất hào phóng.
Những người keo kiệt, ích kỷ với người khác, vô luận như thế nào cũng không thể trở thành ông chủ lớn.
"Không, chú Lương, tôi thuê nhà là được rồi... Chờ hai năm tôi có tiền sẽ mua lại của chú." Trác Thiệu lập tức từ chối, nếu Lương Phóng không phải là cha của Lương Thần, nói không chừng hắn sẽ không từ chối, nhưng có một tầng quan hệ như vậy.
Trác Thiệu từ chối, Lương Phóng cũng không cưỡng cầu.
Trước tiên ông dẫn Trác Thiệu đi xem nhà, chờ xem nhà xong, lại dẫn Trác Thiệu đi xem cửa hàng.
Trác Thiệu một lần xin ba cửa hàng, nói là năm sau liền đến trang trí mở công ty.
"Sao lại gấp gáp như vậy?" Lương Phóng có chút kinh ngạc, nhà của ông còn chưa được trang trí xong!
"Sớm làm xong hết các thủ tục trang trí, chờ tới lúc chú Lương bàn giao nhà lại sẽ có thể có người trong tiểu khu đến tìm tôi trang trí." Trác Thiệu cười nói.
Hắn quả thật có chút sốt ruột, dù sao hắn ở huyện Phúc Dương nói dối có công ty lớn ở tỉnh thành...
Sau khi xem qua nhà, Lương Phóng và Trác Thiệu liền đi đến chỗ bán nhà của Phong Hòa gia viên.
Sắp tết rồi, công trường đã dừng lại, nhưng bên phía bán nhà vẫn rất náo nhiệt, rất nhiều người nghỉ tết, sẽ đặc biệt tới xem.
Lúc Trác Thiệu và Lương Phóng đến, liền nhìn thấy có người đang xem nhà, sau khi xem xong, còn trực tiếp đưa tiền đặt cọc muốn mua.
Nhà ở của Phong Hòa gia viên rất nhiều, chờ bán hết toàn bộ, Lương Phóng khẳng định sẽ không thiếu vốn nữa, công ty của Lương Phóng, cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa.
Buổi chiều Trác Thiệu liền trở về.
Tuy rằng hắn muốn ở tỉnh thành, nhưng bên phía Thẩm Tinh Hỏa, còn có một đống chuyện cần phải làm.
Huyện Phúc Dương nằm ở phía nam, bên phía nam ăn mừng năm mới không giống ở phía bắc.
Ở nhiều nơi miền Bắc, trước năm mới mọi người có thói quen mua sắm rất nhiều thứ, vào những ngày đầu năm mới sẽ không đi mua sắm nữa, các cửa hàng địa phương vào năm mới cũng đóng cửa, nhưng ở phía nam, có rất nhiều cửa hàng trong năm mới làm ăn rất tốt, họ cũng không nở đóng cửa, vì vậy những ngày đầu năm mới, đường phố khắp nơi toàn là người.
Mà nhà hàng, trong năm mới, càng là thời điểm làm ăn tốt nhất, nhất là ở huyện Phúc Dương, có một phong tục, đó chính là thời điểm năm mới, phải mời thân thích đến nhà ăn cơm.
Mười mấy năm trước, thậm chí mấy năm trước, tết mời thân thích đến ăn cơm, đều là ở nhà nấu ăn, từ mùng một đến mùng mười tết, thân thích gia đình nhiều, có đôi khi buổi trưa và buổi tối, không có một ngày có thời gian rảnh rỗi, không phải ở nhà mình mời khách, chính là muốn đến nhà người khác ăn cơm, có đôi khi cùng một bữa cơm có hai nhà mời, một nhà còn phải tách ra ăn.
Đây là thời gian hạnh phúc nhất cho trẻ nhỏ, bởi vì mỗi ngày đều có những món ăn ngon, nhưng đối với người lớn lại là rất mệt mỏi.
Trác Thiệu nhớ rõ mẹ hắn cũng không thích ăn tết, bởi vì mấy ngày mời khách, hầu như mỗi ngày bà đều phải mất cả buổi sáng hoặc cả buổi chiều để chuẩn bị thức ăn, làm xong đồ ăn thường mình cũng không ăn được.
Cho dù là cha của hắn, lúc giúp rửa rau hái rau, đôi tay còn sẽ bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Đó là lý do tại sao khoảng hai năm gần đây có một số người khá dư dả tiền bạc, đều bắt đầu chọn mời khách ăn nhà hàng.
Như vậy không chỉ không cần mệt mỏi, mà còn đặc biệt có mặt mũi.
Thẩm Tinh Hỏa hy vọng nhà hàng có thể trang trí tốt trước năm, chính là hy vọng có thể dựa vào cái này kiếm thêm chút tiền.
Nhà hàng hiện tại của anh ta quá nhỏ, rất nhiều người đến đặt tiệc rượu mời khách nhưng không có đủ chỗ, nên không thể không từ chối, thật sự rất đáng tiếc.
Bây giờ với một nhà hàng mới, anh ta có thể nhận được nhiều đơn hàng hơn! Đáng tiếc phòng trên lầu còn chưa trang trí xong...
Sau khi Trác Thiệu trở lại huyện Phúc Dương, trước tiên giúp Thẩm Tinh Hỏa bố trí tốt đại sảnh nhà hàng, sau đó lại giúp Thẩm Tinh Hỏa lắp đặt các loại thiết bị mới cần dùng trong phòng bếp.
"Làm nhanh một chút, mùng một tết là có thể kinh doanh, chỉ là thời gian quá gấp, đến lúc đó sợ là sẽ có một ít sai lầm..." Thẩm Tinh Hỏa có chút rối rắm.
Rất nhiều người muốn đến nhà hàng mới của anh ta mời khách, anh ta cũng muốn sớm khai trương, nhưng theo lý chuyện lớn như khai trương, dù sao cũng phải chuẩn bị thật tốt, còn phải tìm thầy bối hỏi ngày lành tháng tốt.
"Thẩm tổng, không bằng anh thử kinh doanh trước là được rồi." Trác Thiệu đề nghị: "Trong thời gian kinh doanh thử, toàn bộ giảm giá 20%, sau đó đợi qua mười lăm tháng giêng, lại tìm thời gian đốt pháo chính thức khai trương."
Trác Thiệu nói kinh doanh thử nghiệm, trước khi hắn sống lại rất nhiều thương nhân đều sẽ làm vậy, nhưng lúc này người của huyện Phúc Dương cũng chưa từng nghe qua.
Thẩm Tinh Hỏa có chút không hiểu.
Nhưng chờ Trác Thiệu giải thích cho anh ta một chút, anh ta lại cảm thấy đây là ý hay.
Anh ta dự định ngày 30 Tết, đóng cửa nhà hàng hiện tại, để cho những nhân viên phục vụ và đầu bếp đều quen thuộc với cửa hàng mới của bọn họ, sau đó mùng một tết, cửa hàng mới bắt đầu mở cửa bán thử.
Về vấn đề đầu bếp phục vụ nghỉ tết... Miễn là anh ta cho đủ tiền, những người đó sẵn sàng làm thêm giờ.
Thẩm Tinh Hỏa nói làm là làm, hôm đó, liền tìm đến một ít biểu ngữ màu đỏ treo ở trước cửa nhà hàng của mình, nói là mùng một tháng giêng bắt đầu kinh doanh thử.
Nhà hàng Tam Ngũ sắp khai trương!
Tin tức này rất nhanh liền lưu truyền ra ngoài huyện Phúc Dương, người đến nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa đặt tiệc rượu càng ngày càng nhiều, mà lúc này, Trác Thiệu lại đã hoàn toàn buông chuyện bên này trở về nhà.
Lúc này, đã hai chín tết rồi.
Lương Phóng mang theo hai đứa nhỏ, cũng là hôm nay về nhà.
Tối hôm đó tất cả mọi người rất mệt mỏi, chỉ ăn qua loa một chút, nhưng ngày hôm sau lại bận rộn.
Ngày 30 Tết, theo phong tục của huyện Phúc Dương, cần tế tổ tiên, tế bái năm mới Bồ Tát.
Ở vùng nông thôn, chỉ riêng tế tổ phải chia làm mấy phương hướng tế bái vài lần, toàn bộ quá trình vô cùng phức tạp, huyện thành bên này thì đơn giản hơn, làm một bàn thức ăn đốt hai nén nhang là có thể xử lý hết thảy, thậm chí còn có người sợ phiền toái, trực tiếp không làm những thứ này.
Trác Thiệu cũng không có ý định làm những thứ này, không có biện pháp, mặc kệ là hắn hay là Lương Phóng, đều chưa từng làm những chuyện này, hoàn toàn không hiểu, Trác Đình và Lương Thần thì càng không cần phải nói.
Nhưng họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất là chuẩn bị bữa ăn tất niên.
Cho dù là lúc huyện Phúc Dương ăn tết, chợ vẫn mở cửa như cũ, nhưng buổi chiều những người bán hàng rong kia cơ bản đều về nhà, cho nên thức ăn nhất định phải mua vào buổi sáng, mà giá cả buổi sáng hôm đó...
Không nói cái khác, lúc tế tổ phải dùng gà và cá, giá bán ít nhất gấp đôi bình thường.
Không chỉ có thế, hôm nay chợ bán thức ăn còn bị vô số gà sống chiếm lĩnh.
Người dân nông thôn xung quanh huyện Phúc Dương, rất nhiều người đều nuôi gà, bọn họ bình thường không bán, nhưng trước năm mới sẽ đem gà nhà mình mang đến chợ bán giá tốt, kiếm được một khoản nhỏ.
"Gà nhà mình thả nuôi, mau đến xem!"
"Gà trống lớn, gà trống lớn!"
"Gà hoa lau, đến xem một chút, gà hoa lau."
......
Mọi người mang theo những con gà vẫn còn vỗ cánh, nhiệt tình chào đón những người đến mua thức ăn, mà những người mua gà thực sự rất nhiều.
Không có biện pháp, mùa đông bên này tuy rằng lạnh, nhưng thức ăn vẫn không thể để lâu, hơn nữa rất nhiều người cảm thấy, tế tổ bái thần muốn dùng gà, liền phải giết.
Trác Thiệu cũng mua một con gà, một con gà trống lớn màu lông đặc biệt đẹp mắt, ngoài ra, hắn còn mua cá, mua một cái chân giò móng heo, còn có một ít tôm, cùng với các loại rau.
Rau xanh mới hái là ngon nhất, lúc này củ cải bắp cải gì đó cũng ngon, đương nhiên hoa quả cũng phải mua một ít...
Nông dân địa phương có trồng mía, họ bọc mía trong rôm chôn vào đất, có thể đem trưng ngày tết, lúc này người bán mía rất nhiều, ngoài ra còn có củ năng, táo vân vân.
Trác Thiệu còn mua một chút pháo hoa.
Hắn đối với cái này không có hứng thú, nhưng hai đứa nhỏ rất thích, đương nhiên, xét thấy trong tiểu khu không thể bắn pháo hoa cỡ lớn, hắn mua chính là đồ vật nhỏ như thiên hầu, thuần túy đem ra cho hai đứa nhỏ chơi.
Đồ vật lúc này so với bình thường đắt hơn rất nhiều, nhưng Trác Thiệu vẫn không chút keo kiệt mua tất cả đồ muốn mua.
Bởi vì không có ý định tế tổ bái thần, mấy thứ này liền hoàn toàn có thể tự mình muốn làm như thế nào, liền làm như thế đó... Trác Thiệu vừa về nhà, liền xắn tay áo lên làm việc.
Đầu tiên hắn rửa sạch củ năng, sử dụng dao loại bỏ rễ của củ năng, đầu kia cũng gọt bỏ một phần, sau đó cho vào nồi nấu chín, lấy cho hai đứa trẻ làm đồ ăn nhẹ.
Lúc mẹ Trác còn sống, hàng năm đều trồng chút củ năng bên cạnh ruộng lúa nhà mình, nấu sống, Trác Đình hàng năm đều ăn rất nhiều, đối với chuyện này một chút cũng không xa lạ, Lương Thần lại rất giật mình: "Cái này còn có thể nấu ăn sao?"
Tế tổ phải dùng hoa quả, mà thời điểm này hoa quả đều rất đắt, khi bà nội cậu còn sống, sẽ mua chút củ năng làm hoa quả để tế tổ, nhưng tế xong cũng là ăn sống.
Thứ này hương vị bình thường khi ăn còn khá phiền toái phải gọt vỏ, cho nên cậu chưa từng mua qua.
"Cái này phải nấu ăn mới ngon!" Trác Đình nói, cầm lấy một cái bắt đầu dùng răng cắn bỏ phần vỏ còn lại bên ngoài, cắn hai miếng, lại nói: "Anh, lúc anh nấu không cho đường!"
"Cho dù không cho đường, cũng đủ ngọt rồi." Trác Thiệu nói, trong lòng lại có chút buồn bã mất mát.
Mẹ hắn thích ăn ngọt, khi nấu ăn, mỗi lần đều cho đường vào...
Củ năng ăn sống không ngon, nhưng nấu lên ăn hương vị đặc biệt tốt, còn rất ngọt, Lương Thần lập tức liền thích.
Cậu không giống Trác Đình dùng răng trực tiếp cắn vỏ, mà cầm dao gọt vỏ, sau khi bỏ vỏ thì cắt nhỏ bỏ vào trong một cái chén, mới tự mình ăn một miếng, sau đó tiếp tục cắt nhỏ không bao lâu sau, liền tích góp được một chén nhỏ.
Một chén nhỏ này, cậu vui vẻ nâng cho Trác Thiệu.
Trác Thiệu có loại xúc động muốn hôn cậu.
Cơm chiều Trác Thiệu nấu rất phong phú, Lương Phóng cũng động thủ nấu mấy món ăn, mọi người đều ăn đến bụng căng tròn, ăn xong, lại cùng nhau ngồi xem liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch.
Năm mới đầu tiên sau khi sống lại, Trác Thiệu trải qua vô cùng hài lòng, Lương Thần không ngừng liếc nhìn Trác Thiệu, càng cảm thấy đây là năm vui vẻ nhất đời mình.
Lúc bà nội cậu còn sống, cuộc sống của cậu không thể nói qua tệ, nhưng bà nội cậu cũng không thích phản ứng với cậu, năm mới ba cậu trở về, không khí trong nhà sẽ trở nên vô cùng quái dị...
Những đứa trẻ khác ăn tết có đồ ăn ngon sẽ đặc biệt cao hứng, cầm đầu heo để người lớn trong nhà gỡ thịt trên xương ra gặm, sau đó cùng nhau chơi đùa, cậu căn bản không dám đi đòi bà nội.
Đáng tiếc lần này Trác Thiệu không có nấu đầu heo...
Lương Thần lại nhìn Trác Thiệu một cái.
Trác Đình cũng nhìn Trác Thiệu.
Năm mới vừa rồi, nó và anh trai nó, là ở nhà bác gái, khi đó ăn cơm tất niên, bác gái thế nhưng chỉ tùy tiện gắp chút thức ăn cho bọn họ, sau đó để cho bọn họ trở về phòng ăn...
Nhà người khác đều vây quanh ăn cơm, nó và anh trai nó thì sao?
Nó nhớ khi nó khóc, đôi mắt của anh trai nó cũng đỏ.
May mắn anh trai nó trở nên lợi hại, bằng không, hôm nay bọn họ nói không chừng lại chỉ có thể gặm chân gà cổ gà đầu gà.
Trác Đình phi thường vui vẻ, mà lúc này, một nhà Trác Vinh Minh, lại thật sự sống không tốt.
Ngôi nhà của họ vẫn chưa bán được.
Nhưng chuyện nhà bọn họ nợ nần, thậm chí muốn bán nhà trả nợ, lại bị truyền ra ngoài, chính vì vậy, bọn họ muốn ra ngoài vay tiền ăn tết, người khác đều không muốn cho bọn họ mượn.
Cuối cùng, vẫn là Trác Vinh Ngọc đưa cho Trác Vinh Minh hai trăm tệ, bảo ông ta đi mua chút đồ ăn tết.
Hai trăm tệ không tính là ít, người Trác gia mua gà, mua thịt, cũng mua cá, đang định làm chút đồ ăn ngon, Lý Triết Học lại tới...
Sau khi gia đình họ bắt đầu tích cực bán nhà, Lý Triết Học đến ít hơn, hai ngày gần năm mới, Lý Triết Học đã không đến.
Vì vậy, họ thư giãn, nhưng sau đó Lý Triết Học lại đến, không chỉ đến, mà còn mang tất cả gà và cá họ mua đi...
Hai trăm đồng kia, sau khi bọn họ mua đồ, không còn lại gì nữa, hiện tại, đồ đạc còn bị Lý Triết Học xách đi... Họ biết sống như thế nào trong năm mới đây?
May mắn thay, Lý Triết Học không mang gạo và rau họ vừa mua ngày hôm nay đi...
Khuất Quế Hương xào rau xanh, nấu một nồi cơm, cuối cùng người một nhà vào đêm giao thừa này, thế nhưng ngay cả thịt cũng không có mà ăn.
Họ phải bán nhà càng sớm càng tốt!
Trác Thiệu năm trước quá mệt mỏi, bản thân huyện Phúc Dương bên này cũng không chú ý chuyện canh gác đêm như vậy, cuối cùng mới hơn chín giờ, hắn liền tỏ vẻ muốn đi ngủ.
Mà hắn vừa nói ra, Lương Thần liền nhìn về phía hắn.
Trác Thiệu có thể đoán được ý nghĩ của Lương Thần, khẳng định là muốn cùng hắn ngủ chung, nhưng hắn vẫn không mở miệng mời, yên lặng cự tuyệt.
Hắn thật sự rất sợ mình sẽ phạm sai lầm...
Lương Thần không thể ngủ cùng Trác Thiệu, có chút mất mát, nhưng nghĩ đến mình đã ngủ cùng Trác Thiệu, liền cao hứng hẳn lên.
Mấy ngày nay vẫn ở cùng Lương Phóng, Lương Thần quen thuộc với Lương Phóng hơn nhiều, lúc ngủ cùng nhau tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng đã quen rồi.
Về phần Lương Phóng, ông rất nguyện ý cùng con trai của mình thân cận một chút.
Trước kia lúc ông không nuôi Lương Thần, đối với Lương Thần không có tình cảm gì, nhưng gần đây ông cả ngày quan tâm đứa nhỏ này, sau khi quan tâm nhiều hơn, đúng là càng ngày càng coi trọng đứa nhỏ này.
Đêm giao thừa, mọi người một đêm ngủ ngon, mà sáng hôm sau thức dậy, Trác Thiệu làm bữa sáng cho người trong nhà ăn no, liền gọi Trác Đình ra ngoài.
Trác Thiệu dự định đi chúc tết Trác Vinh Ngọc.
Tuy rằng Trác Vinh Ngọc cũng không chiếu cố bọn họ quá nhiều, nhưng hắn và Trác Đình có thể rời khỏi nhà Trác Vinh Minh, Trác Vinh Ngọc có xuất lực, hắn rất cảm kích Trác Vinh Ngọc.
Lương Phóng trước đó đã bán xe, nhưng gần đây lại mua xe mới.
Làm ăn chú ý phô trương, ông có thể không có nhà cửa, nhưng nhất định phải có xe... Còn Trác Thiệu thì sao, hiện tại hắn ngay cả xe đạp cũng không có.
Cho dù có, thật lâu không đi xe đạp, hắn cũng không dám đạp xe chở Trác Đình đi xa như vậy.
Lương Phóng thả Trác Thiệu và Trác Đình ở cách nhà Trác Vinh Ngọc không xa.
Ông không ngại đưa Trác Thiệu đến trước cửa nhà Trác Vinh Ngọc, dùng chiếc xe này cho Trác Thiệu mặt mũi, nhưng đường quá nhỏ, xe không thể đi vào...
Lúc Trác Thiệu và Trác Đình xách đồ đến nhà Trác Vinh Ngọc, con dâu Trác Vinh Ngọc đang ở cửa chơi với con mình.
Trác Thiệu cùng chị dâu họ này không quen thuộc, chào hỏi một cái, liền vào cửa tìm Trác Vinh Ngọc.
"Cháu đến thì đến, còn mua cái gì?" Trác Vinh Ngọc nhìn thấy thứ trên tay Trác Thiệu, lập tức cau mày: "Cho dù bây giờ cháu có tiền thuê nhà, lại đi làm kiếm thêm được chút, cũng không thể tiêu tiền bừa bãi, cháu phải suy nghĩ cho sau này!"
"Đại cô, cháu hiện tại không thiếu tiền." Trác Thiệu nói.
"Vậy cũng không thể tiêu loạn!" Trác Vinh Ngọc càng mất hứng: "Hơn nữa nếu cháu không thiếu tiền, tại sao lại không đi học? Học tập chăm chỉ mới có thể có tiền đồ!"
Trác Thiệu không dám nói lung tung.
Trác Vinh Ngọc cũng không buông tha cho hắn, không ngừng lẩm bẩm, muốn để Trác Thiệu tiếp tục đi học.
Trác Thiệu rất thông minh, học hành chăm chỉ có thể thi đậu đại học, đây là điều bà tin tưởng chắc chắn, mà trong mắt bà, học đại học khẳng định so với bỏ học trang trí nhà cửa cho người khác còn tốt hơn.
Làm nghề mộc cũng không phải là việc tốt gì, thợ mộc trong thôn bọn họ, lúc trước trang trí nhà cửa cho người ta, không cẩn thận liền đem một ngón tay của mình đều gọt đi —— ở trong mắt Trác Vinh Ngọc, làm trang trí chính là làm thợ mộc.
"Đại cô, có ông chủ lớn xem trọng cháu, cháu làm thật tốt, tương lai nhất định có tiền đồ." Trác Thiệu chỉ có thể cam đoan như vậy.
Trác Vinh Ngọc thở dài: "Chính cháu đã nghĩ kỹ rồi, cô cũng không có biện pháp... Nhưng chỉ cần cháu nguyện ý làm việc, cũng không đến mức sống quá kém... Cháu cũng đừng cả ngày không làm việc như anh cháu."
Trác Vinh Ngọc nói anh của Trác Thiệu, là chỉ Trác Gia Bảo.
Con trai của Trác Vinh Ngọc cũng chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, thành tích của Trác Gia Bảo không tốt trong mắt bà không có gì, nhưng Trác Gia Bảo lớn tuổi như vậy, thế nhưng lại không làm việc, làm cho bà khinh bỉ.
"Một nhà này, đều không ra gì." Trác Vinh Ngọc nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Trác Vinh Minh đến mượn tiền, lại có chút tức giận bổ sung một câu.
Đêm giao thừa chạy đến vay tiền, cái này tính là cái gì? Bà đã bị mất hết mặt mũi bởi người em trai này!
Trác Vinh Ngọc đang tức giận, bên ngoài truyền đến giọng nói của con dâu: "Mẹ! Cậu đến!"
Trác Vinh Minh đến đây, đến vay tiền.
Đêm giao thừa ngay cả miếng thịt cũng không có mà ăn, Trác Vinh Minh cực kỳ buồn bực, vì thế sáng sớm hôm nay, lại đến vay tiền.
Ông ta tới đây vay tiền, không nghĩ tới lại ở chỗ Trác Vinh Ngọc nhìn thấy Trác Thiệu...
Nếu ở nơi khác nhìn thấy Trác Thiệu, Trác Vinh Minh khẳng định đi đường vòng, nhưng hôm nay tình huống bất đồng, có Trác Vinh Ngọc ở đây, lá gan của ông ta cũng lớn.
"Thằng ranh con!" Trác Vinh Minh vừa nhìn thấy Trác Thiệu, liền nhịn không được mắng: "Tâm địa của mày sao lại ác độc như vậy? Lại để cho người khác đến hại tao!"
Lý Triết Học kia, nhất định là Trác Thiệu tìm tới!
"Không phải tao chỉ nợ mày hai vạn thôi sao? Cũng không phải không trả, thằng ranh mày vậy mà tìm người đến đòi nợ..." Trác Vinh Minh vẻ mặt phẫn nộ, lại cáo trạng với Trác Vinh Ngọc: "Chị, thằng ranh này tâm địa ác độc, chị cũng đừng để nó lừa gạt!"
Lời này, ngày hôm qua Trác Vinh Minh cũng đã nói qua, lúc ấy Trác Vinh Ngọc không nói gì, nhưng lúc này, Trác Vinh Ngọc lại bùng nổ: "Trác Vinh Minh, mày nói bậy cái gì vậy! Chính mày nợ nần không trả, mày còn nói lý?"
Hôm qua bà không nói gì, là bởi vì tết không muốn cãi nhau với Trác Vinh Minh, nhưng sáng sớm hôm nay Trác Vinh Minh tay không tới, sợ là lại tới mượn tiền, bà lại mất hứng.
Em trai bà có hai căn nhà trong huyện, gia sản so với nhà bà dày hơn rất nhiều, kết quả hai cha con đều không đi làm kiếm tiền, ngược lại đến mượn tiền bà...
Tại sao bà phải cho ông ta mượn? Trước kia ông ta đến mượn tiền, nhưng đều không trả!
Trác Thiệu muốn mua một căn nhà nhỏ trong thành phố, mới có thể cần tiền, trên tay bà có bảo quản tiền giúp Trác Thiệu, mấy ngày trước cũng đã đưa cho Trác Thiệu, Trác Vinh Minh dựa vào cái gì không trả tiền?
Căn nhà mới kia của ông ta, hẳn là của Trác Thiệu, hiện tại ngay cả bán một căn nhà cũ trả lại tiền cho Trác Thiệu ông ta cũng luyến tiếc...
Trác Vinh Ngọc nhìn Trác Vinh Minh đặc biệt không vừa mắt.
Trác Thiệu cần tiền gấp, chỉ có thể bán lại giấy vay nợ cho người khác một vạn tám, đây chính là tổn thất ước chừng hai ngàn đồng! Việc này Trác Vinh Ngọc nhớ tới liền đau lòng, mà sở dĩ như vậy, đều là bởi vì Trác Vinh Minh không trả tiền.
Trác Thiệu đã chào hỏi Trác Vinh Ngọc trước, nói mình là vì mua nhà ở tỉnh thành, mới có thể đem giấy vay nợ bán cho Lý Triết Học. Tuy rằng Trác Vinh Ngọc bất mãn, nhưng cũng là tán thành, cảm thấy mua một căn nhà rất tốt, hiện tại chỉ tức giận Trác Vinh Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]