Lương Thần hồi tưởng lại giấc mộng của mình một chút, sau đó liền nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trác Thiệu. 
Trác Thiệu nói tiếng Anh, cậu không hiểu, nhưng hẳn là kêu cậu dậy chạy bộ... 
Lương Thần vẫn không thích chạy bộ như trước, nhưng đây là Trác Thiệu bảo cậu chạy... Hít sâu một hơi, Lương Thần từ trên giường đứng lên, mặc quần áo ra cửa. 
Sau đó, cậu liền chạy bộ trong từng câu tiếng Anh của Trác Thiệu... Cái này cũng thôi, Trác Thiệu còn bảo cậu lúc nghỉ ngơi học thuộc lòng tiếng Anh. 
Lương Thần cảm thấy mình chạy không nhất thiết phải gầy, nhưng bị ép phải học thuộc lòng tiếng Anh cả ngày như vậy, cậu nhất định có thể gầy. 
Gần đây luôn nghe không hiểu Trác Thiệu nói gì, làm cậu ăn cơm không ngon. 
Nhưng ngay cả khi cậu ăn không ngon, cậu vẫn phải chạy, vẫn phải học thuộc lòng tiếng Anh. 
"Hai cậu bé này chăm chỉ thật đấy." 
"Đúng vậy, sáng sớm thức dậy đã học tiếng Anh." 
"Còn chạy bộ!" 
Mấy bà cụ định ra ngoài mua đồ ăn nhìn thấy một màn này, vẻ mặt từ ái nhìn Trác Thiệu và Lương Thần. 
Trác Thiệu bình thản tự nhiên, Lương Thần lại rất ngượng ngùng. 
Trước đây, chưa bao giờ có ai khen ngợi cậu. 
Lương Thần bị Trác Thiệu lôi kéo rèn luyện bốn mươi phút, lúc trở về đều mệt mỏi gần chết. Trác Đình nhìn thấy cậu như vậy, vẻ mặt đồng tình. 
Sau đó, Trác Đình nghe được anh trai mình nói với mình một câu tiếng Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-toi-muon-lam-nguoi-tot/2259680/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.