Đưa Phong Sơn về được Ma Cung, Minh Hải ngày ngày đêm đêm vận khí bọc đan điền. Hắn muốn khôi phục nó, bao nhiêu linh đan thảo dược hắn đều dốc ra hết. Hắc liên hắn cũng bẻ trụi đem tới, cho Tiểu Cẩu một cây còn lại đều là của Phong Sơn cả. Mười ngày mười đêm không hề thấy hơi thở nào quanh Phong Sơn. Cha mẹ hắn bên ngoài cũng thương con mà khóc đến thương tâm liệt phế. Phượng Hoàng và hai con của nó cũng như vậy quỳ gối bên giường Phong Sơn. Phượng Hoàng có thể niết bàn, nó hận không thể đem sinh mạng đổi cho Phong Sơn chủ nhân.
Đến ngày thứ mười một, Minh Hải bế Phong Sơn rời khỏi. Hắn đưa Phong Sơn đến hầm băng. Để Phong Sơn nằm trên giường làm từ hàn băng vạn năm. Sau nó hắn yếu ớt lắc lư bước ra ngoài, mẹ hắn đau lòng nắm tay hắn.
- Minh Hải, đứa trẻ ngốc này, con yếu như vậy còn muốn đi đâu?
- Mẹ, con phải cứu huynh ấy!
Ánh mắt hắn nhìn mẹ mình mang theo bao nhiêu tiền tuỵ đau thương, lại còn có cả sự khẩn trương cùng quyết tâm. Mẹ hắn nhìn thấy vậy liền biết đứa nhỏ này bà không thể cản nữa. Bà ấy đau lòng ôm Minh Hải, để hắn cúi đầu gục lên vai bà, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hắn yếu đuối đến vậy!
- Được, con đi! Nhớ chú ý sức khoẻ và an toàn, chuyện chăm sóc ngài ấy còn đợi con quay lại!
Minh Hải khô giọng vâng một tiếng, sau đó hắn lưu luyến ngoảnh lại nhìn người đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-ta-chon-tu-ma/3379847/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.