Chương trước
Chương sau
Đưa Phong Sơn về được Ma Cung, Minh Hải ngày ngày đêm đêm vận khí bọc đan điền. Hắn muốn khôi phục nó, bao nhiêu linh đan thảo dược hắn đều dốc ra hết. Hắc liên hắn cũng bẻ trụi đem tới, cho Tiểu Cẩu một cây còn lại đều là của Phong Sơn cả. Mười ngày mười đêm không hề thấy hơi thở nào quanh Phong Sơn. Cha mẹ hắn bên ngoài cũng thương con mà khóc đến thương tâm liệt phế. Phượng Hoàng và hai con của nó cũng như vậy quỳ gối bên giường Phong Sơn. Phượng Hoàng có thể niết bàn, nó hận không thể đem sinh mạng đổi cho Phong Sơn chủ nhân.

Đến ngày thứ mười một, Minh Hải bế Phong Sơn rời khỏi. Hắn đưa Phong Sơn đến hầm băng. Để Phong Sơn nằm trên giường làm từ hàn băng vạn năm. Sau nó hắn yếu ớt lắc lư bước ra ngoài, mẹ hắn đau lòng nắm tay hắn.

- Minh Hải, đứa trẻ ngốc này, con yếu như vậy còn muốn đi đâu?

- Mẹ, con phải cứu huynh ấy!

Ánh mắt hắn nhìn mẹ mình mang theo bao nhiêu tiền tuỵ đau thương, lại còn có cả sự khẩn trương cùng quyết tâm. Mẹ hắn nhìn thấy vậy liền biết đứa nhỏ này bà không thể cản nữa. Bà ấy đau lòng ôm Minh Hải, để hắn cúi đầu gục lên vai bà, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hắn yếu đuối đến vậy!

- Được, con đi! Nhớ chú ý sức khoẻ và an toàn, chuyện chăm sóc ngài ấy còn đợi con quay lại!

Minh Hải khô giọng vâng một tiếng, sau đó hắn lưu luyến ngoảnh lại nhìn người đang nằm trong đó:

- Phong Sơn.. đợi ta!

Nơi lần này hắn muốn đi chính là chỗ Thiên Đạo ở. Chỉ là lão già kia nghìn năm nay mặc kệ tất thảy thích ngao du thiên hạ. Chuyện này chắc chắn ông ấy biết, bây giờ vấn đề chỉ là ông ấy không tình nguyện thì không ai ép được.

Minh Hải điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, mặc kệ bao kẻ nhòm ngó vẫn quang minh chính đại, khua chiêng gõ trống đi tìm. Lúc này ở trên thiên giới cũng bận một trận gió tanh mưa máu không ai bận quan tâm hắn. Mấy kẻ đó đạo mạo mang danh đạo tôn chính đạo nhưng cũng tranh đấu như ai. Một trận kia tại Sơ Hoang đã điên cuồng chém giết chụp mũ lên Ma lục của Minh Hải khiến hắn phải tăng vài tầng cấm chế bảo vệ con dân hắn phía trong. Đợi cứu được Phong Sơn hắn sẽ một trận thanh tẩy thiên giới.

Một năm đi qua, Minh Hải già đi trông thấy, hắn bụi bặm hơn, sầu lão hơn, từng trải hơn. Hắn lật tung mọi ngóc ngách thiên địa lên rồi, gặp thần hỏi thần, gặp ma hỏi ma, đám người Đệ nhị cũng bới tung trần gian lên tìm rồi nhưng vẫn không thể tìm thấy Thiên Đạo ở đâu. Lẽ nào ông ấy cố tình trốn hắn. Hôm nay, nơi hắn tới cũng là nơi cuối cùng của vùng trời này rồi. Khắp cùng trời cuối đất, hắn đều chạy qua cẩn thận tìm kiếm một lượt. Này là Thiên Đạo cố tình rồi!

Hắn bất lực ngồi sụp xuống bên một tảng đá lớn tiếng gào khóc:

- Lão già, ông trốn ở đâu mất rồi, người rõ ràng cái gì cũng đều biết mà tại sao không chịu quản.. Phong Sơn.. người chẳng phải thương Phong Sơn nhất à? Tại sao lại không cứu? Hắn bây giờ phải làm sao? Ta phải làm sao?

Hắn vừa gào vừa khóc đến thảm thương đau đớn. Tiểu Cẩu dụi đầu bào tay hắn, nó theo chủ nhân lăn lộn tìm kiếm Thiên Đạo bao lâu nay rồi. Người không thấy, nó chính mắt nhìn thấy mỗi đêm chủ nhân đều khó chịu bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu. Có những đêm chủ nhân của nó nước mắt đầy mặt đau đớn nhìn về hướng Ma Cung. Nó không khéo léo như Đệ Nhất, không thể an ủi chủ nhân, nhưng nó vẫn một mực nằm dưới chân chủ nhân trải qua từng đêm như thế. Lúc này nghe chủ nhân khóc nó cũng ngửa mặt lên trời mà ư ử trong miệng.



- Lão già.. cha à! Cứu hắn đi, cứu Phong Sơn của ta đi!

Cuối cùng, Minh Hải hét thật lớn, gọi thật lớn rồi bật khóc to hơn, khóc tới đảo lộn tim gan. Mà ở gần đó, quả thật Thiên Đạo đang trốn hắn. Ngài nhìn "đứa con" của mình mà không đành lòng nổi nữa. Ngài đành từ từ bước ra:

- Khóc đủ hay chưa? Ngươi làm chủ ma giới rồi mà còn loạn thành cái dạng này là sao?

Minh Hải vừa nghe âm thanh lạ mà quen hắn vội quẹt mặt một cái rồi vứt bỏ cái tôn nghiêm. Lúc này đây Ma vương cái gì, chủ một giới cái gì, cao cao tại thượng cái gì, uy phong đỉnh cấp cái gì.. đều ném hết. Hắn nhún nhẹ bay một cái quỳ xuống trước mặt Thiên Đạo, khóc tu tu như một đứa trẻ con:

- Cha.. người cứu hắn đi.. người mau cứu hắn..

Thiên Đạo thở dài, cái bộ dạng lúc này nhìn Minh Hải còn già hơn cả người, nhìn không ra còn tưởng hắn là cha ngài ấy chứ. Ngài ghét bỏ đá đá chân:

- Ngươi nói thì nói ôm ấp làm gì, thật mất mặt.

Minh Hải khịt mũi:

- Nhưng người trốn thật kỹ, con tìm người thật lâu..

Thiên Đạo trừng hắn.. rồi lại trừng. Hắn tìm ngài đến mức ngài đổi chỗ đến mệt mỏi.

- Sao? Hôm nay lại ngoan như vậy? Gọi ta cái gì? Không phải bình thường nột câu lão già hai câu lão già hay gì?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

- Con.. mặc kệ! Con chỉ biết người nhanh cứu Phong Sơn đi, chẳng phải trước nay người thương hắn nhất hay sao?

Thiên Đạo thở dài đi lại bên phiến đá ngồi xuống.

- Hắn tự bạo, lại chán ghét thế gian đến cực điểm, trước khi chết còn bị Lôi pháp giày vò. Hồn phách hắn đã tiêu tán rồi. Bây giờ muốn cứu hắn phải đi gom lại thần hồn cho hắn. Ngươi có thể đi tìm không?



Minh Hải còn không kịp nghĩ liền gật đầu đồng ý. Đi, chắc chắn hắn sẽ đi. Trên trời dưới đất nơi đâu hắn cũng sẽ đi tìm cho bằng được.

- Ta cho ngươi đèn tụ hồn này. Tìm được phần hồn nào liền đem dưỡng trong đèn hồn đó. Đợi khi gom đủ bảy phần lại thì đem theo cơ thể hắn về đỉnh Tuyết Sơn tìm ta.

Nói tới đỉnh Tuyết Sơn, đó là nơi Phong Sơn được Thiên Đạo tạo thành. Về lại nơi đó là về với nguồn gốc của Phong Sơn. Thiên Đạo có lẽ sớm đã an bài rồi.

Minh Hải đón lấy đèn tụ hồn một cách cẩn thận từ tay Thiên Đạo. Lúc này Thiên Đạo lại tiếp lời:

- Ta đã tìm được bốn thần hồn của hắn, còn ba phần nữa ẩn thật sâu ta vốn định tìm xong đem tới chỗ ngươi nhưng ngươi một hai đi tìm ta vậy thì tự đi mà tìm nốt.

Nói xong người quay đầu liền vụt cái bay mất. Minh Hải vừa cười vừa khóc vừa nâng chiếc đèn cẩn thận trong tay, chỉ sợ làm rơi mất.

- Lão già ngoan cố, con biết người thương Phong Sơn nhất mà..

Minh Hải đem đèn nhét vào trong ngực nhẹ nhàng lại cẩn thận nâng niu, sau đó quỳ xuống hướng về phía Thiên Đạo rời đi dập đầu bái lạy.

Tiểu Cẩu nhìn thấy chủ nhân vui mừng nó cũng lập tức chạy vòng quanh nhảy nhót. Tìm thần hồn thì nó liền giúp được chủ nhân rồi. Nó vui quá! Minh Hải vỗ vỗ lên đầu nó hai cái rồi nói:

- Đi, về Ma Cung trước, ta nhớ người đó rồi!

Hắn về đã, về kể cho Phong Sơn nghe, về khoe với huynh ấy hắn sẽ sớm cứu huynh ấy về.

Trước khi vào thăm Phong Sơn, hắn đen bản thân đi tẩy uế một lượt, ngâm nước thơm, chải gọn đầu tóc, hắn muốn Phong Sơn nhìn thấy bộ dạng hắn chỉnh tề. Hắn ngồi một ngày một đêm bên giường băng trò chuyện cùng Phong Sơn ở đó. Kể chuyện hắn đi đâu tìn lão Thiên Đạo. Kể đến hết khóc lại cười.

- Phong Sơn, chuyến này ta đi nhớ chờ ta nhé! Sớm thôi ta sẽ quay về. Lần này, ta sẽ đem huynh khóa lại bên cạnh. Sau đó, ta sẽ san bằng Lôi điện báo thù cho huynh..

Kể một hồi nói một hồi hắn mệt lúc nào không rõ, hắn vẫn như cũ nắm lấy tay Phong Sơn ngủ thiếp đi. Một năm qua, bây giờ hắn mới có được giấc ngủ ngon, rồi ngày mai tỉnh dậy lại một hành trình khác chờ đợi hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.