Chương trước
Chương sau
Minh Hải sau khi ném quả cầu lửa đi thì toàn bộ khí lực mất hết, hắn tưởng như sẽ ngã nhào ngay lập tức. Nhưng hắn biết, hắn ngã xuống thì Linh cẩu sẽ giết hắn ngay. Cho nên hắn bấu chặt tay đứng thẳng. Thấy Linh cẩu không định tha cho mình, hắn đành cố thêm lần nữa, đưa tay vào ngọc bội lấy ra một lắm linh thảo nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa không rời mắt khỏi Linh cẩu. Hắn phải lấy lại chút sức lực để chọi lại nó.

Ngay lần thức hai lấy linh thảo, hắn vô thức lôi ra thêm một thứ khác, cảm thấy cảm giác chạm vào không đúng, hắn lôi vật đó ra. Vốn dĩ đồ chứa vật đều điều khiển bằng ý nghĩ. Người sở hữu muốn lấy gì ra thì chỉ cần dùng ý niệm, vừa nghĩ vừa đưa ta vào không gian liền lấy ra được. Mà ngay lúc đó, hắn đang nghĩ làm sao để có thể dùng cầu lửa lần nữa thì lại lôi ra vật này.

Đó là một hỏa tiễn nhỏ màu đen. Đây chính là pháp bảo cấp ba, thì ra trong nhẫn này không chỉ có linh dược như mẹ hắn nói. Đợi hắn đủ mạnh để có thể vào được không gian của ngọc bội, hắn nhất định phải kiểm tra kỹ xem trong đó có gì. Hiện tại, hắn chưa thể vào nên không biết bản thân lại được mẹ cho thứ đồ tốt thế. Chỉ sợ, chính mẹ hắn cũng không biết mà thôi.

Chĩa hỏa tiễn về phía Linh cẩu, hắn liền dồn ma lực còn lại vào nó, pháp bảo này chính là một dạng phóng đại. Chỉ cần người sửa dụng đem ma lực đẩy vào nó, đẩy một phần nó tăng mười phần, cho nên bảo nó quý hiếm chính là không ngoa. Dù pháp bảo cấp ba không quá hiếm tìm, nhưng hỏa tiễn này lại là một vật vô phúc khó tìm.

Linh cẩu nhìn thấy con mồi của nó có pháp bảo thì liền nhanh chóng chuyển thế phòng ngự. Nó trụ chân hạ người rồi lao nhanh về phía Minh Hải ý muốn tấn công trước khi hỏa tiễn phóng ra. Thực không may cho nó, nó tránh đông, tránh tây, chạy vòng như nào thì cũng bị Minh Hải tính toán nhìn ra rồi chĩa hỏa tiễn theo. Đợi khi nó phóng gần tới phía Minh Hải, há to miệng định cắn một nhát thì cũng là lúc hỏa tiễn đủ ma lực phóng hỏa cầu ra.

Đoàng, con linh cẩu bị bắn bay ra vài chục mét, nằm bất động. Vì chỉ có một cơ hội sống, nên Minh Hải đã bình tĩnh mà ngắm chuẩn họng nó bắn tới, con linh cẩu bị nổ nát banh họng cho nên đã chết.

Minh Hải lúc này mới ngồi sụp xuống.

- Đáng ghét, nếu biết có hỏa tiễn thì đã không hao tốn ma lực như vậy rồi.

Nói rồi hắn lăn ra ngất. Cơ thể hắn cũng vẫn là không chịu nổi.

Đợi khi tỉnh lại thì cũng là chính ngọ ngày hôm sau. Mặt trời chiếu thẳng vào mặt Minh Hải làm hắn bỏng mắt mà tỉnh dậy.

Hắn dụi dụi mắt mấy cái mới đỡ hoa. May cho hắn, vì động tĩnh hôm qua khá lớn cho nên một vào linh thú nhỏ gần đó chưa dám bén bảng đến. Nếu không e là nhân lúc hắn bất tỉnh đã bị ăn thịt luôn rồi.

Hắn đứng lên, tiến lại chỗ linh cẩu, thời gian chết khá lâu khiến cơ thể nó hơi có mùi ôi thối rồi. Minh Hải bịt mũi, rút con dao trong người ra, đâm một nhát, hắn moi tim con linh cầu ra. Liền sau đó, hắn lại từ trong tim linh cẩu lấy ra thú nguyên đơn của nó. Mọi ma thú hay linh thú đều có thú nguyên đơn. May mắn, thú nguyên đơn vẫn sáng, để lâu hơn chút có lẽ nó cũng mất hết sức mạnh rồi. Đó chính là nơi chứa sức mạnh của các loài thú. Minh Hải đem thú nguyên đơn nhuốt vào sau đó lê lết đi về trong hang động. Linh cẩu chết rồi, đây chính là nơi thuộc về hắn.



Ở cửa hang động còn có con mồi của Linh cẩu hôm qua mang về. Nó đã bị linh cẩu nhuốt thú nguyên đơn từ đêm qua và dự định mang xác về ăn thịt. Mắt thấy con vật này cũng vô dụng rồi nên Minh Hải mệt mỏi lôi nó ra chỗ Linh cẩu ném luôn ra đó. Rồi hắn lại dùng hỏa tiễn bắn ngọn lửa nhỏ hóa xác cho hai con ma thú đó. Sau đó y mới thực sự trở lại hang hấp thụ thú nguyên đơn.

Đây chính là phúc lợi lớn cho hắn. Bởi lẽ ma thú cấp bảy này sẽ giúp hắn mở liền hai huyệt đạo. Chỉ cần khai thông hai huyệt đạo này hắn sẽ chân chính đạt ma tu cấp sáu.

Hắn tu luyện bảy ngày bảy đêm mới hấp thụ hoàn toàn thú nguyên đơn. Nếu là trước kia hắn liền nửa canh giờ là hấp thụ xong thú nguyên đan cấp mười rồi. Lắc đầu chép miệng, từ người đứng đầu lập ra Ma giới lại phải chuyển kiếp bắt đầu lại từ đầu như vậy thực sự chịu khá nhiều đả kích, bản thân sẽ không tránh khỏi tự so sánh với bản thân trước kia mà chán nản một hồi. Nhưng như này cũng tốt hơn kiếp trước rồi, kiếp trước hắn còn thực sự là một thân phàm nhân tục tử nữa kìa.

Cơ thể hắn bây giờ đã có thực lực ngang bằng ma khí trong người hắn. Như vậy hắn cũng đã có thể thuận lợi dùng thuật pháp hơn mà không cần chịu đau đớn nữa. Vấn đề bây giờ chính là, tu luyện lên cao hơn. Hắn lại lôi vài linh dược ra. Bởi bản thân bây giờ đã là cấp sáu, hắn đã có thể dùng Hỏa pháp cấp ba luyện đan dược rồi. Đan dược có nhiều cấp bậc khác nhau, bao gồm: Cơ bản, địa phẩm, thượng phẩm, tiên phẩm, thiên tiên phẩm. Với khả năng hiện tại, hắn cũng miễn cưỡng luyện ra được thượng phẩm đan dược. Cũng có thể nói công dụng không nhỏ rồi.

Hắn đem tất cả dược liệu còn lại trong ngọc bội ra xem một lượt rồi luyện chế ra nhiều loại đan dược trị thương khác nhau. Hắn còn chế thêm loại đan dược giúp hắn bồi bổ cở thể. Cơ thể nhỏ bé này của hắn cần nhanh chóng cao lớn hơn.

Khai thông hai huyệt đạo, uống hết hai bình đan dược. Minh Hải khí huyết lưu thông cơ thể có chút cao lên. Tự mỉm cười với bản thân: Không tệ.

Hắn lần này ở trong hang động cũng đã một mạch mười ngày tất cả rồi. Thời gian với hắn vô cùng quý giá, hắn liền đi ra ngoài săn ma thú.

Bởi vì đã đạt cấp sáu chân chính, lại cao lớn thêm đôi ba phần cho nên hắn thân thể cũng linh hoạt hơn. Thử dùng sức một chút liền có thể nhảy một bước chạy một đoạn rồi. Nếu thông thêm một huyệt, tăng lên cấp bảy thì hắn liền có thể bay. Nghĩ liền vui, hắn xoay người định chạy vào rừng, thì nào ngờ, hắn có khách!

Trận kinh động lần trước cũng chỉ dọa mấy con ma thú quanh đây sợ một thời gian. Hiện tại bởi vì mùi lạ khiến chúng tò mò tiến tới đây vì nghĩ có mồi ngon đang chờ chúng. Hai con báo hoa cấp bảy này không biết tự lượng sức mà phủ phục ngoài cửa hang cũng hai ngày hai đêm rồi.

Minh Hải vui như mở cờ, đây chính là đúng ý hắn, hắn chưa tìm chúng, chúng đã đến cửa chờ. Hắn liền không nói hai lời, chạy vụt một cái đến đứng trước mặt hai con báo hoa cấp bảy ấy.

Bị tốc độ của Minh Hải làm cho giật mình, hai con ma thú không kịp phòng bị mà bị dọa lùi nhảy lại phía sau. Chúng nhe lanh vuốt gầm gừ với Minh Hải.

Chỉ thấy hắn lại giậm chân một cái liền đã đứng phía sau một con báo hoa, hắn túm đuôi nó quật mạnh xuống đất. Thì ra lên rới cấp sáu khí lực của hắn lại mạnh như vậy. Người thì chỉ bằng cái đùi sau của báo hoa thôi mà lại có khí lực quật bay nó như thế.

Nó ngoao một tiếng kêu gầm lên, con báo hoa còn lại nahry tới bên cạnh nó liến đầu. Đây chắc là một cặp phu thê rồi! Nghĩ tới vậy, Minh Hải lại có chút không lỡ.. không lỡ để một con chết một con sống. Nhất định phải cho chúng chết cùng nhau.

Hắn rút trong ngọc bội ra khẩu hỏa tiễn kia. Một tay cần tiễn vác lên vai, một tay ngắt chiếc lá bên cạnh cho vào miệng. Điệu bộ hiên ngang.

- Ê, hai con súc sinh kia, muốn thì cùng lao lên. Chúng mày cũng đừng tiếc dùng kỹ năng riêng ra nhé, phải dùng, nhất định phải dùng. Nếu không lại như Linh cẩu kia chết mà còn chưa kịp dùng tới kỹ năng đâu.

Hai con Báo hoa này đương nhiên nghe hiểu Minh Hải nói gì, chúng đưa mắt nhìn nhau. Linh cẩu với chúng chính là kẻ thù bao lâu nay, vì có Linh cẩu ở đây nên nơi này chúng không lui tới. Vậy mà một tên nhóc con bé tẹo như cây cỏ kia lại giết Linh cẩu khiến nó không cả kịp dùng kỹ năng thì xem ra không tầm thường.

Dùng đầu khẽ nâng con báo hoa đang nằm trên đất lên, con báo hoa kia liền liếm liếm bụng cho nó. Minh Hải cũng nhìn ra, con đang nằm trên đất là con cái, con đang đứng kia là con đực. Chính vì vậy hắn cũng mới chọn con cái để quật ngã trước tiên.

Con đực liền nhìn về phía Minh Hải cúi cúi đầu thuần phục. Minh Hải không hiểu, loài Báo hoa này vốn dĩ hiếu chiến, chúng không lẽ nào lại chỉ vì quật ngã một cú mà đã tỏ ra yếu ớt như vậy. Cho nên hắn đã dùng thật ngự thứ thăm dò ý tứ của nó.



Thật ngự thú là một thuật dùng để thuần hóa các loài ma thú hoặc linh thú, nó giúp con người dùng ý niệm để giao tiếp hoặc thuần hóa những con vật này. Nếu người ngự thú đủ mạnh để cưỡng chế thuần hóa con vật thì chúng buộc phục tùng. Còn nếu người ngự thú không mạnh thì con vật cũng phải đồng thuận cho phép người dùng thuận nhìn vào mắt nó để trao đổi ý niệm với nó. Lúc này Minh Hải nhìn thấy tín hiệu đồng thuận từ Báo hoa cho nên mới thi triển thuật này, bằng không hắn chưa thể thực hiện được.

Thì ra là vậy!

Báo hoa truyền ý niệm tới Minh Hải:

- Ta và vợ chỉ tình cờ đi ngang qua đây, nay vợ ta đang mang thai cho nên trận này ta không muốn đánh nữa.

Minh Hải trừng mắt nhìn nó:

- Nào có lý đó, nếu ta không mạnh, hai kẻ các ngươi sẽ nhường ta à? Bởi vì ta mạnh nên mới không đánh sao!

Báo hoa tinh ranh nhưng nhận thấy kẻ trước mắt lại không phải trẻ con đơn thuần, nó đành lùi một bước.

- Ta sẽ bồi thường cho ngươi.

Minh Hải nhướn mày chờ đợi, còn có bảo vật để trao đổi à, không tệ. Vậy hắn sẽ xem đồ mà con Báo hoa này cho hắn có đáng để tha mạng hay không.

- Ngươi có thể giao ra thứ gì?

Con báo hoa nhìn vợ nó, rồi nhìn Minh Hải

- Nhưng vậy đó ta để trong hang, không ở đây, hai chúng ta về lấy, ngươi đợi ta chút.

Minh Hải đem cái lá trong miệng nhổ ra.

- Đùa à, ngươi xem thường ta ư.

Nói rồi hắn chĩa luôn hỏa tiễn về phía chúng. Con báo hoa cái liền yếu ớt tiến lên một bước.

- Xin ngài tha mạng, ta ở lại, chồng ta về lấy đồ. Vậy được chưa?

Con Báo hoa đực rất tức giận, nhưng nó không thể để vợ và con nó tổn hại cho nên đành quanh đầu chạy thật nhanh về hang. Hang của nó cũng cách đây rất xa, nó hận không thể một bước tới ngay.

Trong lúc chờ Báo hoa đực quay lại, Minh Hải tiếp tục thăm dò Báo hoa cái.



- Ngươi nói cho ta chút về khu rừng này xem. Nhiều năm qua đi rồi, nơi này ta đã không còn rõ nữa.

Báo hoa cái vô cùng ngạc nhiên, nhìn đứa bé trước mắt mới bao tuổi chứ. Vậy mà nó nói nhiều năm không về, là ý gì.

- Ngươi bao nhiêu tuổi.

Minh Hải trừng mắt trước sự tò mò của Báo hoa, điều đó khiến Báo hoa sợ hãi mà lùi lại né tránh ánh mắt hung ác ấy.

Sau đó nó không dám hỏi thêm mà thuần thục đem tình hình nơi này trao đổi ý niệm toàn bộ cho Minh Hải. Hắn cũng xem như biết được cụ thể nơi này như nào rồi, sẽ dễ dàng đi săn bắt hơn.

Lúc sau, báo hoa đực quay lại, nó đem một viên thú nguyên đơn cấp tám giao lại cho Minh Hải. Minh Hải mắt không tin được nhìn lại nó.

- Ngươi mới cấp bảy, tại sao lại có thú nguyên đan cấp tám?

Con Báo hoa cái mới nhanh nhảu giải đáp:

- Ngài đừng suy đoán, để ta trả lời. Thực sự bọn ta không có bản lĩnh thông thiên ấy, chỉ là vô tình ba hôm trước bắt gặp một con Cự Xà cấp tám bị trọng thương hấp hối nên mới có thể đoạt thú nguyên đan của nó thôi. Còn tại sao nó bị thương bọn ta đoán là do trận loạn chiến từ cách đây nửa tháng. Những ma thú cấp cáo đang tranh đoạt vị trí thú vương.

Minh Hải nghĩ, tranh đoạt thú vương à, đây chính là cơ hội của hắn. Nói như vậy không chừng còn nhiều ma thú cấp cao hơn đang bị thương. Hắn lúc này còn yếu, làm ngư ông đắc lợi cũng không tệ. Nhưng như vậy sẽ cần tiến vào trung tâm. Nói như thế, thú ngưng đan cấp tám này cần nhanh chóng hấp thụ, nếu không sẽ muộn mất.

Nghĩ vậy nên Minh Hải đã để hai con Báo hoa trở về nơi ở của chúng, còn bản thân hắn đem thú ngưng đan cấp tám nhuốt vào rồi vào hang phong hỏa cửa lại kỹ càng sau đó mới luyện hóa hấp thụ thú ngưng đan này.

Hai con thú kia bị cướp miếng mồi ngon cũng vật báu thì cũng tức giận lắm. Nhưng không thể làm gì nên chỉ đành cúp đuôi trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.