“Ta, ta” Triển Chiêu há miệng nửa ngày vẫn không nói ra câu. Cái này bảo hắn phải nói thế nào chứ? Quên đi, hít sâu một hơi: “Bạch Ngọc Đường, nhân lúc sư phụ ta không có ở đây, ngươi đi nhanh đi, chậm thì không kịp nữa.” Nói xong liền kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài. “Ai”, sao lại thế này, Bạch Ngọc Đường gỡ tay Triển Chiêu ra, “Không được, Ngũ gia ta nếu đi rồi vậy sẽ thành cái gì chứ, về sau còn muốn lăn lộn trên giang hồ nữa không, vả lại, ngọc bội của ta còn đang ở chỗ sư phụ ngươi, nếu để sư phụ ta biết ông ấy còn không lột da ta.”
Thấy Bạch Ngọc Đường kéo tay mình ra nói không đi, Triển Chiêu sốt ruột: “Ngươi yên tâm, sư phụ ta người sẽ không so đo với tiểu bối ngươi, ta cũng sẽ khuyên người, về phần ngọc bội của ngươi sau này ta trả lại ngươi, đi mau, sư phụ ta trở về liền nguy đó.” Nói xong lại kéo hắn ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng Triển Chiêu chỉ mong sao tống hắn đi nhanh, trong lòng tức giận nhưng ngoài miệng vẫn linh hoạt: “Này, Triển Chiêu, ngươi không phải nói sư phụ ngươi sẽ không so đo với tiểu bối ta sao? Sao còn muốn ta đi chứ?” Là chán ghét ta như vậy sao?
“Ngươi nếu không đi, ta cùng ngươi liền thảm!”
“Xí, ông ấy muốn giết Ngũ gia thì đã làm rồi, cho dù ông ấy muốn giết Ngũ gia, ngươi chính là đồ đệ ông ấy, ngươi có thể có chuyện gì?”
“Sao lại không có việc gì? Người muốn chúng ta” thiếu chút nữa nói lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-lai-nam-tay/132525/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.