Ngôn Tuấn Hàn đến cửa vương phủ, lúc này Ngôn Tuấn Vỹ cũng vừa trở về nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn liền đi đến
“Hàn nhi sao đệ ở đây”
“Hoàng huynh người vừa trên triều về sao”
Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu sau đó cùng Ngôn Tuấn Hàn bước vào, căn dặn nô tỳ trong phủ chuẩn bị trà
“Phụ hoàng nói ngươi vẫn chưa khoẻ cho nên mấy ngày tiếp theo không cần lên triều, tại sao lại đến đây”
“Huynh đệ chúng ta lâu ngày không cùng trò chuyện ta nhớ huynh cho nên muốn đến”
“Hàn nhi đệ có tâm sự gì sao”
Thật ra từ lúc Ngôn Tuấn Vỹ hắn lập phủ thì đã không còn cùng Ngôn Tuấn Hàn trò chuyện như lúc trước, huynh đệ họ chủ yếu gặp nhau nói vài câu ở trên triều còn lại đều chưa từng có thời gian cùng ngồi xuống nói chuyện
“Không có việc gì, hoàng huynh ta sai Tôn Tình đi mua rượu đến, huynh đệ chúng ta lâu rồi không uống cùng nhau”
Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu, nếu Ngôn Tuấn Hàn không muốn nói hắn sẽ không ép, khó lắm huynh đệ họ mới có dịp cùng nhau uống rượu trò chuyện, quan tâm việc khác làm gì
“Hàn nhi Chính Hiên làm thị vệ ở chỗ đệ tốt chứ”
Đột nhiên nhắc đến Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn có chút không thoải mái, đối với tình cảm của bản thân nói buông bỏ thật không dễ dàng gì
“Hoàng huynh yên tâm hắn ở chỗ ta vẫn tốt”
“Hôm đó đên vì hắn tổn thương chính mình để cầu xin phụ hoàng thật khiến ta lo lắng, Hàn nhi đệ có ý khác với Chính Hiên đúng chứ”
Ngôn Tuấn Vỹ ban đầu còn cho rằng vì bọn họ cùng nhau lớn lên cho nên Ngôn Tuấn Hàn đối với Tại Chính Hiên như bằng hữu thân thiết cho nên hết lần này đến lần khác ra mặt giúp hắn nhưng lần này vì Tại Chính Hiên mà y dám đứng trước mặt phụ hoàng làm chuyện tổn thương bản thân Ngôn Tuấn Vỹ liền biết y đối với hắn không phải là bằng hữu bình thường
“Hoàng huynh đừng hiểu lầm ta đối với Tại Chính Hiên như huynh đối hới hắn vậy là huynh đệ bằng hữu không hơn không kém, nếu ta thật sự có ý khác thì sẽ nói cho huynh biết đầu tiên”
Ngôn Tuấn Vỹ cười khổ, hoàng đệ của ta chúng ta cùng nhau lớn lên ngươi làm sao giấu được ta, nếu ngươi không có tình cảm với Tại Chính Hiên vì sao nhiều lần cầu xin phụ hoàng thay hắn như vậy
Trời cũng bắt đầu tối, Ngôn Tuấn Hàn cáo từ Ngôn Tuấn Vỹ để trở về cung, y còn đến chỗ mẫu hậu dùng cơm
Ngôn Tuấn Vỹ đương nhiên không kéo người lại chỉ là trước khi đi vẫn nói một câu
“Hàn nhi nếu đên thích Chính Hiên ta đành phải nói một câu Chính Hiên hắn đã có người trong lòng rồi, đừng cố chấp sẽ đau khổ”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười gật đầu, y không cố chấp nữa, tất cả đều buông bỏ rồi, một kiếp như vậy đã đủ rồi
“Điện hạ người thật sự không có ý gì với Tại thị vệ nữa sao”
Tôn Tình tò mò, nàng đi theo Ngôn Tuấn Hàn lâu như vậy làm sao không hiểu được
“Ta suy nghĩ rồi thay vì ép buột người bên cạnh thì ta thả cho ngươi đi, không muốn cưỡng cầu gì”
Tôn Tình mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu
“Tôn Tình ngươi sau này cũng phải như vậy biết chưa đừng vì trong một lúc người ta đối xử tốt với ngươi mà cho rằng người ta yêu ngươi, trên đời này thứ khó có được nhất chính là tình yêu”
Tôn Tình liền gật đầu, nhưng hôm nay thái tử điện hạ thật lạ cứ như một người khác vậy nói nhiều chuyện nàng có chút không hiểu, nhưng mà mặc kệ đi chủ nhân nói thì thuộc hạ nghe theo vậy
Ngôn Tuấn Hàn về cung đến chỗ hoàng hậu, lúc này hoàng đế cũng có mặc, nhìn thấy hoàng nhi mà mình yêu thương cũng như tức giận liền nhíu mày, người vẫn nhớ chuyện lần trước
“Hoàng thượng không phải người đã nói không giận Hàn nhi nữa sao, sao lại làm vẽ mặt này”
Hoàng hậu tiến lại bên cạnh hoàng thượng, lúc nãy là ai nói không để tâm không giận Ngôn Tuấn Hàn nữa không trách tội y, sao bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu”
“Được rồi đứng dậy đi, chúng ta cùng dùng bữa, hôm nay ta có cho người đến phủ Tuấn Vỹ mời hắn đến nhưng đứa trẻ này liền bảo có việc hôm khác sẽ đến cùng chúng ta dùng bữa”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
Không khi có lúc dùng bữa có chút im ắng, hoàng thượng chỉ nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó thở dài, hoàng hậu nhìn hai cha con này có chút không biết nói gì, tính tình cố chấp như nhau
“Hoàng thượng không phải người lo lắng cho Hàn nhi sao, y trước mặt người người lại không nói gì”
“Hoàng hậu nàng xem đứa nghịch tử này ngay cả nói với trẫm cũng không nói, nàng xem hoàng nhi của nàng kìa”
Hoàng hậu phì cười, không phải người làm mặt căng trước hay sao
“Còn biết mình lỗ mãng ngươi có biết lúc đó trẫm giận đến mức nào hay không hả, ngươi còn có coi trẫm là phụ hoàng không”
“Được rồi được rồi, hoàng thượng Hàn nhi y biết lỗi rồi mà”
“Biết lỗi biết lỗi thì hôm đó đừng làm”
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ lại bản thân thật có chút liều lĩnh như vậy mà dám trước mặt hoàng thượng cùng bá quan văn võ tự mình làm bản thân bị thương chỉ vì cầu xin phụ hoàng đừng đưa Tại Chính Hiên ra biên cương, xin phụ hoàng cho hắn làm thị vệ bên cạnh mình, lúc này nghĩ lợi thật cười nhạo bản thân, bởi vậy lúc y lên làm hoàng đế bá quan văn võ liền cứ như vậy không xem y ra gì còn có lòng khác là phải vì bọn họ làm sao không nhìn ra hoàng đến với hắn có cái gì đó hay sao, có mù cũng biết được
“Nếu còn lần sau, trẫm nhất định phế truất ngươi”
Hoàng thượng hừ mạnh
“Nhi thần tuân mệnh”
Dùng bữa cùng phụ hoàng và mẫu hậu xong, Ngôn Tuấn Hàn trở về đông cung, lúc này Tại Chính Hiên vẫn ở đó canh giữ, Ngôn Tuấn Hàn cứ vậy lướt qua
Tại Chính Hiên nhìn theo bóng dáng y có chút chua xót, có cảm giác Ngôn Tuấn Hàn trước mắt càng ngày càng xa cách với mình hơn mà thở dài
Tôn Tình nhìn hai người liền lắc đầu thật là gốt cuộc hai vị có cần cái gì đó nói rõ hay không vậy
Ngày hôm sau Ngôn Tuấn Hàn lại lần nữa trốn không lên triều, hoàng đế nhìn vị trí thái tử đứng lại trống có chút nổi giận, hôm nay bá quan văn võ liền khổ khi bị mắng chửi cả buổi
Ngôn Tuấn Hàn lại thông thả thay y phục sau đó kéo Tôn Tình trốn ra ngoài cung, Tại Chính Hiên nhìn theo bóng dáng đó liền lắc đầu, bây giờ nói chuyện với hắn Ngôn Tuấn Hàn còn không nói đến
Tôn Tình đi theo Ngôn Tuấn Hàn chạy đông chạy tây khắp kinh thành mệt muốn ngất đi, thái tử điện hạ, hôm nay người lại muốn làm gì vậy
“Tôn Tình ngươi nghĩ bọn họ thích gì”
Tôn Tình liền hiểu từ bọn họ là nhắc đến ai nhưng không phải ngày mốt bọn họ mới tự họp cùng ngày sao, tại sao sớm như vậy loi thuộc hạ chạy khắp nơi chứ, đày đọ một tiểu cô nương người thật quá đáng mà
“Thuộc hạ thấy các vị ấy không có thứ gì không có cả, suy cho cùng rượu ngon cũng là thứ mà các vị ấy thích nhất thôi, thái…công tử người vẫn nên kiếm rượu ngon cho họ thì hơn”
Tôn Tình nói, Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, bọn họ đúng thật không thiếu thứ gì cả ở trong giang hồ thứ gì không có được cơ chứ chỉ là muốn có hay không mà thôi, nhưng mà rượu ngon vẫn là thứ khó kiếm nhất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]