Ngôn Tuấn Hàn nói xong liền rời đi, y vẫn chưa muốn rời cung muốn đi dạo một lát, Tại Chính Hiên liền theo sau, không khí giữa hai ngươi vô cùng im lặng gần như chie nghe thấy tiếng thở mà thôi còn lại nửa lời cũng chẳng nói
Ngôn Tuấn Hàn có chút buồn chán, nếu là Tôn Tình đi cùng y liền sẽ nói rất nhiều nhưng bây giờ là Tại Chính Hiên, giữa y và hắn có quá nhiều khuất mắc, có quá nhiều thứ không biết bắt đầu từ đâu cũng không biết kết thúc như thế nào, cảm giác khiến người ta khó chịu vô cùng
Ngôn Tuấn Hàn đi một lúc liền đến cổng thành, y đột nhiên muốn đi lên phía trên cổng thành
Tại Chính Hiên cũng âm thầm đi theo nhưng trong lòng hắn liền có chút sợ, cảm giác ở trên cổng thành khiến tim hắn có chút nhói đau
Ngôn Tuấn Hàn từ trên cổng thành nhìn xuống, bên dưới bá tánh cũng đang tấp nập mua bán đi lại, so với khung cảnh cuối cùng trong mắt y hoàn toàn khác nhau, y suy cho cùng vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, phía sau đều là quân lính của Tại Chính Hiên, trước mặt cũng vật, còn có tiếng khóc, tiếng oán than ở trong cung của các nữ nhân chỉ mới vừa được vào cung còn chưa trở được ân sủng gì gì đó đều đã bị bắt bị bọn quân lính đem ra làm thú vui, còn có hình ảnh Phan Mạch vì y mà chết một mình đối chọi với mấy trăm tên, lần cuối cùng nhìn nàng nàng vẫn cười với y. Còn có hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662462/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.