Ngồi đợi Tuấn đến mười hai giờ vẫn không thấy anh về, mắt tôi hoa lên rồi ngục xuống lúc nào không biết, mãi cho đến khi bả vai bị lay nhẹ mấy cái, tôi mới mơ màng tỉnh dậy, mắt hơi hé nhìn chồng mình dưới ánh đèn với khuôn mặt đỏ bừng, hắng giọng nói.
- Anh về rồi à, để em đi pha thuốc giải rượu cho anh nhé.
Tuấn uống rượu không ít, bóng dáng cao lớn của anh ta lao đảo dựa hẳn vào người tôi, lắc đầu lè nhè.
- Không cần đâu, vợ đỡ anh về phòng đi. Anh bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
Tuấn nói xong liền ợ lên một hơi thật lớn, sau đó anh ta cúi gập người nôn một đống ra phòng khách, mùi chua bốc lên nồng nặc. Trên người tôi cũng dính quá nửa những chất dịch lẫn thức ăn của anh ta, từ một bên sườn má trái cho đến xuống trước ngực, có cả cơm, có cả mùi thịt cua với hải sản.
Tôi gồng người đỡ Tuấn, bóng dáng cao lớn của anh đè lên người khiến tôi chật vật, thêm nữa anh lại còn rất nặng nên mặc dù khoảng cách từ phòng khách vào đến phòng ngủ rất gần nhưng tôi vẫn không thể dìu anh vào được. Gọi mẹ chồng thì không dám, tôi chỉ còn cách nói nhỏ với chồng.
- Tuấn, anh nặng quá, anh cố bước về phòng đi, em không đỡ anh được.
Tuấn nửa tỉnh nửa mê quay mặt sang nhìn tôi với đôi mắt mở hé đỏ sọng, anh ta cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên má tôi rồi nói.
- Vợ ơi vợ à. Anh cảm ơn vợ nhiều lắm. Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-gap-duoc-anh/45601/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.