Buổi tối hôm đó về, tôi gọi điện luôn cho bố mẹ báo với họ về việc sẽ mua vé máy bay cho cả nhà lên thủ đô đón Tết. Ban đầu, mẹ tôi kiên quyết không đồng ý, bố tôi cũng thế, vì ông bà nói mọi thứ ở trên đây đắt đỏ, lên mấy ngày cũng hại tôi tốn kém tiền của. Cuối cùng chẳng biết thuyết phục như thế nào, tôi chỉ có thể nói ra sự thật.
- Mẹ, thật ra con cũng muốn về quê. Nhưng mà công việc của con không cho phép. Ngày lễ tết con còn phải theo lãnh đạo công ty đi chúc Tết những quan chức trong chính phủ, cho nên con chỉ còn cách đón mấy người lên đây thôi.
Mẹ tôi nghe vậy thì lưỡng lự, bà quay sang hỏi bố gì đó, sau một hồi rồi mới hỏi tôi.
- Vậy có tiện không? Nghe bố con nói con thuê nhà của công ty, con dẫn người nhà về họ chắc không có ý kiến gì đấy chứ?
Tôi bật cười:” Mẹ yên tâm. Nhà này con bỏ tiền ra thuê, coi như con muốn đưa ai về ở cũng được. Với cả mọi người là gia đình của con chứ có phải người dưng ở đâu đâu mà không được.”
- Vậy được. Thế để bố mẹ dọn đồ đạc rồi lên với con. Mà không cần phải mua vé máy bay làm gì cho đắt đỏ, bố mẹ đi tàu là được rồi. Tàu cũng chỉ mất nửa ngày một đêm, không vất vả.
- Vâng, vậy khi nào mẹ lên thì mẹ gọi điện báo cho con một tiếng. Với cả ông bà không cần phải mua gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-gap-duoc-anh/3276668/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.