Vừa nghĩ vừa đút cậu bé ăn, bản thân Ninh Tương Y thì lại không ăn được bao nhiêu, nàng chợt nói.
“Ăn nhiều nhiều chút, ngươi gầy quá.” Nghĩ đến gì đó lại nói tiếp: “Cung nhân ban nãy được ta cứu rồi, ngươi còn nhỏ quá, sau này để nàng ta theo chăm sóc ngươi vậy.”
Còn tưởng nó nghe vậy sẽ thấy vui hơn, nào ngờ nó chợt ngẩng đầu nhìn Ninh Tương Y, đôi mắt xinh đẹp buồn bã đau lòng, nó bỏ cái đùi gà mới gặm được một nửa xuống, tay siết thật chặt, một lúc lâu sau mới dè dặt nói.
“Đệ đã lớn rồi, không cần người khác chăm sóc nữa.” Nó cũng đã tự sống sót suốt hai tháng qua rồi, mặc dù cực khổ, nhưng chẳng sao cả.
Ninh Tương Y cau mày: “Sao vậy được, chuyện này ngươi phải nghe ta!” Chẳng lẽ sau này một đứa trẻ như nó vẫn phải tự giặt đồ, trộm thức ăn để ăn?
Tiểu Ninh Úc càng buồn se sắt khi nghe nàng nói vậy, đôi mắt to tròn chực trào nước mắt, vô thức níu chặt y phục của mình: “Hoàng tỷ… đệ ngoan lắm, ăn ít nữa, đệ… đệ cũng lớn rồi, không làm phiền ai đâu!” Nói xong, nó chợt nắm lấy tay áo của Ninh Tương Y, mở to đôi mắt xinh đẹp, trầm giọng cầu xin như con thú nhỏ…
“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, chuyện gì đệ cũng biết làm, sẽ nghe lời tỷ hết! Sau này sẽ không làm tỷ vướng tay vướng chân đâu, tỷ, đừng bỏ rơi đệ…”
Những gì nó nói làm Ninh Tương Y ngạc nhiên, đúng là giác quan của trẻ con rất nhạy, vốn dĩ nàng quyết định sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/211311/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.