Sau khi Đồng Loan Nghi ra khỏi thành, cứ một đường chạy thẳng như điên, mà đóng quân cùng với đống lộn xộn ở cửa thành, cũng choáng váng vì cửa thành đổ sập! Hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại, chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, đối phương đã sớm không biết chạy hướng nào rồi.
Đồng Loan Nghi nhìn qua cửa sổ, ngoài thành có dân cư, cho nên nàng nhìn thấy rõ ràng, Ninh Tương Y tự mình đuổi theo, không biết nên nói nàng gan lớn, hay là không sợ chết đây?
Nàng cười đối Tư Vô Nhan nói, “Xem ra công chúa này đối với người còn có tình có nghĩa, nhưng lại đến truy sát một mình, cũng không biết, nếu ta bắt ngươi và nàng ta một lần, thì tính công lao được bao nhiêu đây?”
Tư Vô Nhan trả lời lại một cách mỉa mai, “Còn nói không phải chó săn, không có trợ thủ, mà đã nghĩ đến tranh giành công trạng sao? Lập được công lao như thế, hay là đối phương sẽ thưởng cho người một người đàn ông?”
Hắn nói khó nghe như thế, nhưng trong lòng cũng ảo não, Ninh Tương Y sao lại một mình đuổi tới chứ?
Đồng Loan Nghi thấy hắn sắc mặt khó coi! Bàn tay trắng bóp mặt Tư Vô Nhan, căm giận nói, “Mồm mép ngươi cũng rất lợi hại! Ngươi yên tâm, chờ trở về, ai gia sẽ đối xử tốt, sủng ái, ngươi!”
Nói xong, nàng ta lấy khăn bịt miệng mình lại! Vừa nói vừa cười xấu xa.
“Xem ra yêu phụ Ngọc Hành kia đã thất thủ, phế vật động thành chỉ sợ cũng bại ở trong tay Ninh Úc, chỉ có ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1203205/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.