Nói trời thay đổi liền thay đổi, Ninh Tương Y nửa đường bị dầm mưa ẩm ướt hết người, có chút buồn bực trốn dưới một cây đại thụ, nhìn về hướng kinh thành.
Ninh Giác… Hắn cũng đã thành thân rồi, vì sao nàng luôn cảm thấy bất an? Giống như có người không ngừng nói nhảm bên tai, khiến tinh thần nàng không thể tập trung.
Lòng nàng không yên cuối cùng lý do là gì? Là ánh mắt cuối cùng của hắn, là câu nói “Vạn kiếp cũng không phục”?
Lúc này, một luồng sấm sét vạch ngang bầu trời, mưa nháy mắt giống như càng lớn hơn!
Dưới cây đại thụ, Ninh Tương Y đưa tay hứng nước mưa, nhìn lấy trời đất thành một mảnh hỗn độn, sắc mặt chán nản, đột nhiên cảm giác tương lai có chút mờ mịt.
Trong kinh thành, Ninh Úc không ngồi kiệu, mà đang cưỡi ngựa chạy về kinh thành, hắn bị mưa to xối xả, nhưng hai mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không hề quan tâm. Hai bên đường phố mọi người đang thật nhanh dọn dẹp quầy hàng vào, miệng còn hùng hổ than vãn, thời gian tốt như vậy mà ông trời lại không tốt, nếu không vào ngày đại hỉ, bọn họ còn có thể được nhờ đó kiếm được không ít tiền.
Áo đen của Ninh Úc dính sát thân thể, hắn đã rời đi được nửa đường thì có người đến truyền lệnh, bệ hạ có lệnh, muốn hắn lập tức về dự tiệc. Ngựa ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn tên thái giám ánh mắt, thấy hắn đang quỳ trên đường phố, thật lâu không dám ngẩng đầu.
Mưa rào xối xả, xen lẫn giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202924/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.