Ninh Tương Y đưa tay rót rượu, thái độ thản nhiên nói
“Cái đường chính đó là lối đi do Thái Thú nơi đó sửa sang lại để tiện đi lại hàng ngày. Nhiều chỗ vô cùng hẹp, chưa nói đến phi ngựa, gặp núi phải lên xuống đường vòng, vô cùng bất tiện để vận chuyển. Theo ta, đó không phải là những đường chính chỉ là con đường nhỏ.”
Ở đây mọi người đều hết sức chăm chú nghe nàng nói, bởi vì chỉ cần từ miệng nàng nói ra, đều có thể thực hiện lại vì nước vì dân.
Tiếng sáo trúc làm tô đậm thêm giọng nói nàng giống như tiên nhạc, cái đại điện kim bích huy hoàng này, lúc này đều là nàng độc diễn.
Nàng tiếp tục nói: “Đường quan nhỏ hẹp, nhưng như vậy cũng đủ, chẳng qua là Đại Dục phát triển đến bây giờ, sau mấy trăm năm khôi phục, dân số càng ngày càng nhiều. Những con đường quan này có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày nhưng không đủ cho tương lai! Chứ nói gì đến một đại lộ để thông thương!”
Ninh Kham khẽ nhíu mày, nghĩ đến lo thượng thư nhiều nơi báo cáo, nói dân số ngày càng tăng, cần tăng cường kiểm soát, không khỏi hỏi: “Cái quốc lộ Y nhi nói tới kia là như thế nào?
Ninh Tương Y cười, bỏ ly rượu xuống, lớn tiếng nói, “Quốc lộ ý nghĩa như tên, chính là con đường riêng một nước! Ngày sau đường thủy thông suốt, Tam quốc chuồng ngựa buôn bán vãng lai, tốc độ vận chuyển hàng hoá trong nước chắc chắn phải nhanh hơn, dù sao tốc độ càng nhanh, ích lợi càng nhiều, thời gian là vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202891/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.