Ninh Tương Y thấy Tiêu Uyên không đi tiễn, trong lòng suy nghĩ, hắn có lẽ sợ thấy cảnh thương tình, thế nên không có nhiều lời, nhìn về phía hắn cáo từ, liền ra khỏi Ngọc Hành hoàng cung.
Tiêu Uyên đứng trong thư phòng, nhìn Ninh Tương Y cáo biệt rồi rời đi, nàng sắc mặt thoải mái như thế, có lẽ đã thoải mái buông bỏ, không biết tâm trạng hắn bây giờ…
Thế giới này rất lớn, lớn đến nỗi người và người một lần cách xa có thể sẽ là vĩnh biệt, cho nên thơ động lòng người nhất vĩnh viễn là thơ ly biệt, làm cho lòng người đau nhất.
Trân trọng, Y nhi, ta sẽ luôn ở Ngọc Hành chờ nàng.
Ninh Tương Y tâm trạng có chút sa sút Tiêu Uyên cũng biết, thế nhưng trong thế giới này, mãi mãi là quá khó, có lẽ lần sau lúc gặp lại, hắn đã có thê tử và hài tử, đã quên nàng cũng không biết..
Ninh Úc thấy Ninh Tương Y không hăng hái lắm, khẽ nhíu mày, thúc ngựa chạy về phía trước, kiếm chủ đề nàng cảm thấy hứng thú nói.
“Hoàng tỷ, nơi này đã từng là lãnh địa tuyết quốc, nàng muốn đi xem bảo tàng mà Ngọc Hành Thái hậu nói không?
Ninh Tương Y sững sờ, lập tức cười, “Đã nói là bảo tàng, làm sao có thể dễ tìm như vậy, nếu người Tuyết Tộc tìm được, cũng sẽ không nói ra, khả năng chính người ta cũng không biết ở đâu, chúng ta làm sao có thể tìm được?”
Ninh Úc tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía xa chân trời, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202884/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.