Hắn nói, thật nhanh nhìn nàng một cái rồi không dám nhìn lại.
Mà dưới tay áo, tay của hắn nắm rất chặt, chỉ như vậy hắn mới có thể bình tĩnh cùng nàng nói chuyện, hắn cảm thấy rất thỏa mãn!
Những đau khổ của ba năm này dường như được xoa dịu ngay lập tức, chỉ còn lại những khao khát và mong đợi.
Ninh Tương Y nghe vậy, nhìn hắn cười một tiếng!
Ninh Giác có thể buông tay nàng là người vui vẻ hơn ai hết, vì ân oán kiếp trước mà nàng rất quen thuộc với Ninh Giác, giúp đỡ lẫn nhau mấy năm nay cũng khiến nàng cảm thấy thân thiết với hắn hơn. Nhưng yêu hắn là điều không thể, nhưng có thể sống chung với Ninh Giác trong hòa bình lại mang đến cho nàng một người ca ca mà nàng có thể dựa vào. Cảm giác rất tốt!
“Thái tử ca ca, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ta ở đâu mà chẳng sống tốt?”.
Nàng tuy mặc dù lớn lên, có vẻ điềm đạm hơn nhưng lúc nàng nói chuyện khi tâm trạng tốt, đôi lông mày thông minh như nắng xuân khiến vạn vật xung quanh trở nên có sức sống.
Lúc này nàng thật sự không nghi ngờ Ninh Giác sẽ giả vờ buông tay, nàng cũng không phải là người thích nghi ngờ, trong hoàn cảnh bình thường, nàng cũng không tính toán ai, cho nên nàng tuỳ tiện tin hắn.
Ninh Giác thấy nàng lại một lần nữa thân thiết mình, trong lòng không khỏi thấy may mắn đã chọn đúng cách giấu đi, vừa nghĩ như thế, hắn mặt mày ôn hoà như nước, cười nhẹ chọn chủ đề nàng cảm thấy hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202783/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.