Nói xong, bà ta thấy Ninh Giác đau khổ suy nghĩ thì lại than thở:
"Là nhà họ Lưu vô dụng... Bây giờ trong số con cháu thì cao nhất cũng chỉ là một đồng tiến sĩ, cái chết của phụ thân khiến cho nhà họ Lưu chịu đả kích quá lớn, cho dù kênh đào này có thể đem lại nguồn tài nguyên dồi dào cho nhà họ Lưu thì đó cũng là chuyện sau này, mà Ninh Tương Y... nàng ấy sẽ chờ con sao?”
Mỗi câu mỗi chữ đều phân tích vô cùng thẩu đáo nhưng lại khiến cho Ninh Giác cảm thấy lạnh thấu xương... Thân thể hắn lung lay, suýt chút nữa đứng không vững...
Vì sao lại là cục diện như vậy? Vì sao tất cả những người này, những chuyện này đều đang cản trở hắn? Rõ ràng... Hắn chỉ muốn Ninh Tương Y...
Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ khiến hoàng hậu chua xót trong lòng, nhưng bà ta không thể mềm lòng, bưng chén trà lên nhấp một hớp, vẻ mặt khó hiểu, khẽ nói:
“Ninh Tương Y... gần mười bốn tuổi rồi phải không?”
"Mẫu hậu!"
Hai tay Ninh Úc siết chặt! Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hằn rõ tia máu, nhìn rất đáng sợ!
"Nhất định phải là bây giờ sao? Tuyển phi trước mắt Y Nhi?! Con không làm được... Con thật sự không làm được.”
Mỗi một chữ đều giống như rít qua kẽ răng! Lời của hắn khiến cho Hoàng hậu phải suy ngẫm, đột nhiên bà ta như nghĩ ra điều gì đó, che miệng cười:
"Con trai ngốc của ta... Ninh Tương Y... còn chưa biết tình cảm của con phải không?"
Ninh Giác không nói gì, sao hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202642/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.