Thấy nàng tỉnh lại, Ninh Úc nở một nụ cười nhợt nhạt mà ấm áp: “Đệ không sao... Tỷ tỉnh lại là tốt rồi.”
Ninh Tương Y cau mày, vậy mà còn nói là không sao?
Nàng còn đang muốn nói gì thì trong người chợt thấy quặn đau! Đúng vậy, nàng đã trúng phải kịch độc, nhưng khi ấy nàng đã mệt bở hơi tai, không dám để Ninh Úc biết nên đã tự mình uống thuốc giải. Song nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng thì có lẽ độc này vẫn chưa được giải, cũng không biết loại độc gì mà lợi hại tới vậy!
Thấy nàng nhíu mày, Ninh Úc lại cảm thấy lo lắng!
“Tỷ không sao chứ? Đệ đi gọi đại phu!”
Ninh Tương Y kéo hắn lại, muốn nói nàng không sao nhưng vừa chạm tới cổ tay của hắn thì hắn chợt né tránh theo phản xạ. Ninh Tương Y cảm thấy rất lạ, nàng đưa tay kéo tay áo của hắn lên xem, toàn là vết dao cắt!
"Chuyện này là sao?”
Mặt Ninh Tương Y chợt trở nên nghiêm túc! Lúc trước khi chém giết để thoát khỏi vòng vây thì nàng nhớ rất rõ! Ninh Úc không hề bị thương, vậy những vết thương này ở đầu ra, vì sao nhìn rất giống như là hắn tự cắt? Có cả thảy bảy đường!
Ninh Úc rút tay lại, khẽ mỉm cười: “Đệ không sao, hoàng tỷ, tỷ chờ chút, đệ đi gọi người tới chữa thương cho tỷ."
"Đợi đã!"
Ninh Tương Y ho khụ khụ mấy tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, lại mở miệng hỏi hẳn.
"Ta hỏi đệ, những vết thương này là sao?”
"Dĩ nhiên là vì ngươi rồi..."
Một giọng nói đểu cán từ xa vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202618/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.