Một chữ cuối cùng của nàng nhẹ đến mức như bị hòa tan trong gió, Ninh Tương Y nhìn Ninh Kham bằng một ánh sâu xa, chẳng biết tại sao gương mặt của người con gái ấy giờ lại cực kỳ giống như Tuyết Phi, khoảnh khắc này hai hình ảnh chồng lên nhau, sau đó phản chiếu ra hai bản tính rực rỡ hoàn toàn khác biệt. Lòng Ninh Kham chấn động, bỏ ngoài tai những tiếng phản đối như thủy triều bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi, muốn cáo trẫm điều gì?"
Ninh Tương Y nở một nụ cười yếu ớt, sống lưng thẳng tắp, tuy nàng đứng lẻ loi một mình trên boong thuyền, đối mặt với hàng trăm người nhưng dường như đang có một sức mạnh vô tận để chống đỡ cho nàng làm việc nàng cần làm!
"Ta, muốn cáo ngài... không niệm tình phu thế, không xứng làm chồng, không niệm tình phụ tử, không xứng làm cha! Không niệm lê dân bách tích, không xứng làm vua! Không niệm... tình nghĩa cha con chúng ta... từng kỷ niệm mấy năm qua..."
Trái tim Ninh Kham đột nhiên đau xót, tay ông ta bấu chặt lên tường thành, thân thể căng cứng. Đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, gần như muốn nhìn xuyên qua nàng.
Lúc đầu từng câu từng chữ của nàng đều là lên án giúp người khác, nhưng những câu cuối cùng đượm sự bi thương không rõ lại hóa thành đao đâm vào lòng ông ta.
Ninh Kham phảng phất thấy được một cô bé nhỏ đang khóc một mình, đứa bé đó, chỉ mới mười ba tuổi...
Ninh Tương Y nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười khẽ: "Ngài và hoàng hậu là phu thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202603/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.