Thì ra nàng ta chính là vị Long Quý phi quanh năm cáo ốm không gặp người đó, nếu như Ninh Tương Y ở đây thì nàng sẽ ca ngợi một cầu, đúng là một vị mỹ nhân yếu đuổi nghiêng nước nghiêng thành...
Nàng ta chớp mắt, cặp mắt như nước mùa thu chứa đầy sự lo lång: "Bệ hạ cũng đừng lo lắng quá, thiếp nghĩ rằng những lời đồn đại đó chưa chắc đã là sự thật, có thể là Thái tử bị thương thật nên không thể về kinh, chứ không phải là lòng không thần phục, giả vờ bị thương để từ chối về kinh thành, lát nữa xin bệ hạ... đừng giận dữ quá."
Nàng ta nói rất chậm rãi, ngữ điệu cũng rất êm dịu, nhưng lại làm tâm trạng của Ninh Kham càng lúc càng lạnh xuống.
Mặt Ninh Kham trầm như nước, trên mặt còn co rút hai cái.
"Tốt nhất là hắn không có ý định này! Vị trí này của trẫm chỉ có trẫm cho chứ không để ai đoạt!"
Nói xong, ông ta liền đi nhanh ra khỏi điện, chuẩn bị xuất cung. Ông ta muốn tự mình đi nghênh đón người con trai gần một năm chẳng gặp nhưng bây giờ lại rất được lòng dân này.
Long Hương Hương nhìn bóng lưng xa dần của hoàng đế, che miệng cười.
Sông Long Đằng là con sông hộ thành, mà cửa Đông là cửa thành gần sông nhất, lúc này, hoàng để cùng bách quan đứng trên cổng thành, nhìn về phương xa.
Không giống với tâm trạng đang rất phức tạp của Ninh Kham, bá quan mỗi người một vẻ mặt, có lo âu sốt ruột, có yên tĩnh quy củ, có người có căng thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202601/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.