“Vì sao chỉ có nửa ngày?
Hai mươi đồng mua một ngày cũng đủ.” Ninh Giác lắc đầu: “Bây giờ đã sắp tới giai đoạn mùa vụ bận rộn, dù sao cũng không thể để cho dân chúng bỏ ruộng hoang được…” Thái thú nghĩ thầm, đúng là người ngốc tiền nhiều, nếu làm như hăn thì hẳn là người tới hưởng ứng lệnh triệu tập sẽ nhiều không đếm xuểl Dù trong lòng gã không ủng hộ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thái tử nhân nghĩa, hạ thần thay mặt dân chúng Tinh thành tạ ơn người.” Ninh Giác gật đầu, rồi lệnh Thái thú mau chóng dẫn người đi tuần tra hai bên bờ sông, xem xét tình huống cụ thể rồi quay lại báo cáo. Thái thú đáp lời, tới lúc này Ninh Giác mới khế day day vùng giữa lông mày, quay trở về.
Khi đi ngang qua tiểu viện mà Ninh Tương Y đang ở… Hắn dừng lại rất lâu, cuối cùng vẫn không thể bước chân vào.
Nếu đã là muội muội thì cần gì phải thường xuyên gặp mặt để thêm muộn phiền? Ánh mắt Ninh Giác thoáng chút đau đớn, sau đó hắn quay về chỗ ở của mình.
Giờ Ninh Tương Y đang rất bận rộn.
Kiếp trước, nàng đã từng điều chế thuốc nổ, tuy suýt chút nữa đã bị nổ chết nhưng dù sao cũng coi như có kinh nghiệm. Giờ chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Chỉ đáng tiếc… Kiếp trước, những loại thuốc nổ đó đều được dùng để giết người, vậy nên số người chết trong tay nàng, dù trực tiếp hay gián tiếp đều không thể kể hết. Khó trách, cuối cùng Ninh Giác lại nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202578/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.