Giọng hắn lạnh lùng như một câu giải thích, nhưng câu giải thích này lại khiến Bạch Sinh càng căng thẳng hơn! Có phải điện hạ phát hiện ra điều gì rồi không? Nhất thời Bạch Sinh không biết nên nói tiếp thế nào, thật lâu sau, lại nghe thấy Ninh Úc đột nhiên cười một tiếng.
Buổi đêm nơi này rét căm, nhưng kém xa hơi lạnh mà tiếng cười của Ninh Úc khiến người ta sinh ra trong lòng.
“Nhắc đến ta mới thấy lạ, đi lâu như vậy, vì sao ta chưa từng nhận được một phong thư từ kinh thành vậy.”
Ninh Úc khế nhướng mày rồi chậm rãi nói xong câu đó, mặt hắn đột nhiên âm trầm, ánh mắt nhìn Bạch Sinh mang theo sát ý dồi dào!
Hắn vo viên một trang giấy trong sách trước mặt ném vào khuôn mặt Bạch Sinh, cười nhạt nói: “Tốt lắm… Ta tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại dám lừa tai”
Rõ ràng đập không đau, nhưng Bạch Sinh lập tức quỳ xuống, mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu lăn xuống trên khuôn mặt trắng bệch của hắn, rõ ràng đã xử lý sạch sẽ, không ngờ còn có cá lọt lưới! Xong đời rồi, với tính cách của Ninh Úc, kẻ phản bội hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Hắn ta không khỏi hốt hoảng mở miệng: “Điện hạ thứ tội! Tất cả đều là ý của công chúa, công chúa chỉ không muốn để ngài lo lắng…”
Quả nhiên đã xảy ra chuyện! Ninh Úc nheo hai mắt lại nhìn hắn ta chòng chọc: “Ngươi còn gì giấu ta! Nói mau”
“Không có!” Bạch Sinh lắc đầu nguầy nguậy, hoảng loạn nói: “Ngoại trừ công chúa bị biếm ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202571/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.