Bọn họ trực tiếp bỏ qua từ nhỏ nhất, đua nhau xung phong, thậm chí còn có người hét lên! “Tiểu công tử thì có gì vui chứ? Chỉ có đại lão gia như bọn ta mới có thể thỏa mãn cô nương người ta thôi, có phải tú bà truyền nhầm lời rồi không?”
Tú bà không gấp, che miệng cười: “Cô nương Kinh Vân vẫn trong trắng, lần đầu tiên biểu diễn ở kinh thành khó tránh khỏi hơi khiếp đảm, dĩ nhiên muốn tìm tiểu công tử rồi.”
“Nhưng phần lớn người đến thanh lâu là người trưởng thành, dù nhỏ có thể nhỏ đến thế nào được chứ?” “Ai nói không có, chẳng phải ta cũng rất nhỏ sao?” Giọng nói lười biếng vang lên, rõ ràng rất non nớt, lại lấn át tất cả tiếng ồn ào, vang lên bên tai.
Không quan tâm đến đám thiếu niên đằng sau đấm ngực giẫm chân khuyên can, một mình Ninh Tương Y dựa vào cây cột khắc hoa nhìn xuống, dáng vẻ lười biếng, cà lơ phất phơ có mấy phần cảm giác cứng đầu.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, nha, đúng là có một tiểu công tử nhìn chưa đến mười tuổi, ngoại hình phấn điêu ngọc mài, mặc dù đứng không nghiêm túc lắm, song khí chất đó chắc chắn là công tử thế gia.
Có điều người ở đây cũng đều không phú thì quý, lúc này có người ngẩng đầu quát lên với nàng: “Tuổi còn nhỏ đi dạo kỹ viện làm gì? Nhìn ngươi như này, chỉ sợ còn chưa dứt sữa đúng không?!”
Lời của hắn ta dẫn đến tiếng cười vang, Ninh Tương Y ngoáy ngoáy tai, chun mũi, hừ một tiếng nói: “Sao các ngươi biết tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202565/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.