Có muốn ra tay thì phải đánh thắng được mới ra tay! Úc Cửu Thiên thầm than trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta là loại người sẽ đánh phụ nữ sao?”
Hắn ta phách lối ngửa đầu lên nói: “Cái túi thêu này là ta đổi lấy từ tay của nàng ấy, nàng ấy bị đuổi ra khỏi hoàng cung, không có chỗ ở. Vừa hay ta có một căn nhà không dùng tới cho nên mới dùng nó để trao đổi với nàng ấy.”
Lời của hắn ta khiến cho Diệp Khuynh Vãn cảm thấy rất tiếc, nhưng mà khi nghĩ tới công chúa Triêu Dương ngày đó giờ lại phải ăn nhờ ở đậu thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
“Không có thì tốt…” Nàng như thở dài một hơi nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp chớp chớp, đột nhiên tỏ ra thông cảm.
“Công chúa thật bi thảm khi bị đuổi ra khỏi hoàng cung như vậy, mà nghe nói nàng ấy cũng không có bạn bè gì cả, sống một mình chắc sẽ rất cô đơn…” Ninh Tương Y sẽ cảm thấy cô đơn sao? Chẳng biết tại sao mà đột nhiên Úc Cửu Thiên lại nhớ tới khi người con gái đó nghe hắn ta nói hắn ta muốn chăm sóc nàng ấy thì nàng ấy quay người đi, nở một nụ cười cô độc.
Diệp Khuynh Vấn không có phát hiện sự khác thường của Úc Cửu Thiên, nàng ta ống ẹo nói: “Úc ca ca thấy thế này được không? Mấy ngày nữa ta chuẩn bị mở một buổi giao lưu tiệc trà ở nhà riêng, chúng ta mời nàng ấy có được không?
Để nàng ấy làm quen thêm nhiều người bạn cùng giới trong kinh thành, không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202548/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.