Nhung quay sang nhìn bà, đôi đồng tử rung rinh ngấn lệ:
“Cái này con tìm thấy đằng sau tấm hình.”
Cô trao vào tay bà mảnh giấy, xem xong bà sắc mặt không có gì biến chuyển, lại còn đứng dậy đi lấy một bìa kẹp tài liệu từ kệ sách trong phòng làm việc của ông Năm.
Kề dưới bên chân cô, bà thỏ thẻ: “Con hãy đọc nó. Cha mẹ đã giấu các con nhiều năm cũng bởi vì muốn cho các con cuộc sống yên ổn.”
Hồng Nhung mở phong bao ra, trong đó vẫn còn lưu lại các tài liệu của ba mươi năm trước. Giấy trắng mực in, hơn nữa có cả chữ viết tay đề tên của cha mẹ mình. Họ tên, ngày tháng năm sinh, tất cả thông tin chi tiết của người được ghi trên đó đều là của Ngọc Huy.
“Viện nuôi dạy trẻ mồ côi Đồng Tâm.”
“Huy chỉ là con nuôi của cha mẹ, là đứa trẻ mồ côi bị cha từ chối mẹ không dưỡng. Hồi đó cha mẹ mới lấy nhau, dẫu chung sống được sáu năm nhưng vẫn không thể có con. Vì thế cha mẹ mới nhận nuôi Huy, một phần nó quá đáng yêu nhưng lại không được ai săn sóc. Cô nhi viện thì tình thương không bằng, đến tuổi trưởng thành vẫn tiếp tục là đứa không người thân thích. Dù là con nuôi thôi nhưng cha mẹ vẫn yêu thương anh con hết mực, không để nó mang tiếng tăm điều gì. Càng không cho phép thiên hạ dè bỉu là lấy vía sinh con. Sau này khi mẹ sinh con ra rồi, Ngọc Huy vẫn tiếp tục nhận được sự thương yêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nao-minh-ben-nhau/2873507/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.