Ngô Mỹ Mỹ vừa đi, Lăng Vi lấy áo khoác và túi xách rồi ra ngoài. Cô cảm thấy thái độ Ngô Mỹ Mỹ đến đây lần này khác với trước kia rất nhiều, nhưng lại nhìn không ra vấn đề ở đâu. Nghĩ một lúc vẫn quyết định rời công ty, qua chỗ họp mặt bạn học vậy.
Chắc chắn Vương Xảo chuẩn bị cho cô rất nhiều tiết mục, nếu cô không đi xem xem thì thật sự lãng phí công sức của cô ta. Ra thang máy, Lăng Vi đứng ở cửa nhìn quanh. Phát hiện đèn ở bãi đậu xe càng ngày càng tối lại, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định không đi lấy xe, giác quan thứ sáu làm sống lưng ớn lạnh nói cho cô biết, giữa bãi đậu xe này có thể có chuyện nguy hiểm gì đó đang đợi cô.
“Lăng Vi.” Lăng Vi vừa xoay người liền nghe thấy sau lưng có người gọi cô. Cô không dừng lại, chạy nhanh vào thang máy, nhấn phím số, thấy cửa thang máy đóng lại mới thở phào một hơi. Mặc dù tốc độ của cô rất nhanh, nhưng người phía sau càng nhanh hơn, thang máy vẫn chưa đi lên, lại mở ra nữa.
Lăng Vi nhìn Lý Canh râu ria xồm xoàm, không biết nên nói gì cho phải. Cô bắt đầu hối hận đã không mang theo vệ sĩ ra ngoài, lần này quyết tâm, ra đường nhất định phải mang theo vệ sĩ, nếu không thật sự rất nguy hiểm, rất nguy hiểm!
Lý Canh chống vào cửa thang máy, thở hổn hển: “Lăng Vi, tại sao thấy tôi là cô chạy vậy, tôi cũng đâu có ăn cô được đâu.” Lần này Lý Canh cố tình đến xin lỗi, anh ta nghe nói tay nghề chữa bệnh của Lăng Vi rất giỏi, nên muốn bảo Lăng Vi đến khám cho con gái anh ta.
Lăng Vi nhíu mày, mặc dù đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, nhưng miệng lại nói: “Tôi thì không sợ anh làm gì tôi, ngược lại tôi lo nếu anh trêu vào tôi nữa, tôi sẽ không khống chế được mình mà làm gì anh đấy.”
“Phải không?” Lý Canh vươn tay muốn kéo Lăng Vi ra khỏi thang máy, anh ta muốn trò chuyện đàng hoàng với Lăng Vi. Vì con gái, anh ta có thể ngả bài tất cả mọi chuyện trước kia, anh ta không cần gì cả, chỉ cần con gái khỏe mạnh thôi.
Lăng Vi hất tay Lý Canh ra, tự mình ra khỏi thang máy, trong lòng mải cộng lại, phải chăng dạo này bị xui quá. Hôm nay gặp hết mấy người không muốn gặp rồi. Đứng mũi chịu sào chính là gã Lý Canh cô hận không thể đâm một kim cho chết luôn này đây.
“Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cho dù trước kia tôi nợ anh, nhưng bây giờ đã thanh toán sạch sẽ rồi. Anh từng cứu mạng tôi, cũng suýt chút nữa hại chết tôi, anh còn muốn thế nào nữa?” Lăng Vi đút hai tay vào túi, muốn nhân lúc Lý Canh không chú ý thì sẽ vung thuốc bột bỏ trốn bất cứ lúc nào. Trong tay cô đang cầm đến mấy loại thuốc bột đấy.
Lý Canh dựa vào tường, châm một điếu thuốc, nhả khói, nói: “Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn xin cô cứu con gái tôi thôi, bây giờ nó đã thành người thực vật, nằm mãi trên giường bệnh. Có lúc tôi cảm thấy nó đã chết rồi, nhưng nó vẫn có thể hô hấp. Cảm giác bất lực đó, rất đau khổ, rất đau khổ.”
Được đấy, đến kể khổ à? Lăng Vi trợn trắng mắt, cô cũng đâu phải Hoa Đà tái thế mà bệnh gì cũng có thể trị hết được. Cô chỉ là một bác sĩ bình thường, được nâng lên có chút danh tiếng thôi. Bây giờ Lý Canh biết tiếng tăm của cô nên đến tìm cô? Cô cũng đâu phải Chúa cứu thế, đâu có nhu cầu phải cứu con gái của kẻ thù đâu chứ.
“Tôi biết cô sẽ không đồng ý, nhưng cô cũng có con trai mà, cô nghĩ xem nếu có một ngày con trai cô nằm trên giường, cô kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, hi vọng duy nhất chính là nghĩ cách kiếm tiền để cho nó sự điều trị tốt nhất. Thì cô cũng sẽ hiểu được tâm trạng của tôi.” Lý Canh muốn thử dùng ví dụ này để làm Lăng Vi rung động, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ quỳ gối dập đầu với Lăng Vi rồi.
Nhưng lại nghe thấy Lăng Vi thấp giọng cười một tiếng: “Tôi không yếu đuối như vậy, phải đến khi con trai xảy ra chuyện mới muốn cứu nó. Con trai của tôi, tôi sẽ bảo vệ thật tốt, ai có ý định xấu với con trai tôi, tôi sẽ bắt kẻ đó trả giá bằng mạng sống.” Đây coi như là lời cảnh cáo của Lăng Vi, từ đây cũng có thể phát hiện Lăng Dịch Sâm chính là điểm mấu chốt của Lăng Vi.
“Lăng Vi, tôi…… Ai?” Lý Canh đã xoay người lại đứng lên, chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lăng Vi, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đi lại, lập tức cảnh giác hỏi.
Lúc này Lăng Vi cũng phản ứng rất nhanh, cô canh chuẩn thời cơ liền muốn chạy vào thang máy, nhưng thang máy vẫn chưa xuống tới, cô chạy về phía lối thoát hiểm, chạy lên tầng một trước rồi tính tiếp.
Lúc này trong bãi đậu xe trống trải vang lên tiếng cười sang sảng, từ xa đến gần: “Tiết mục bắt cóc con tin giữa ban ngày ban mặt đấy à? Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không? Thật ngại quá, quấy rầy rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói ở bên ngoài, Lăng Vi rút chân đang bước ra lại. Không cần phải lo lắng Lý Canh sẽ làm gì cô nữa, Dịch Khôn đến, cô an toàn rồi.
Xoay người lại, liền thấy Dịch Khôn đứng ở cửa, cười nhìn Lý Canh, trên tay còn cầm một cây dao găm.
“Mày là ai?” Lý Canh móc súng chỉa vào Dịch Khôn. Trong lòng cũng căng thẳng. Khí thế của người này rất mạnh, nhất định không phải kẻ hiền lành gì.
Dịch Khôn cười, mang theo giọng điệu không cho phép nghi ngờ: “Bây giờ mày chạy thì vẫn còn kịp đấy, 10 giây, tao cho mày 10 giây.”
Lý Canh không chịu yếu thế: “Tao không dễ bị dọa đâu, ông đây có súng không sợ mày, nếu mày muốn sống thì ngoan ngoãn kêu một tiếng ông nội, ông nội sẽ suy nghĩ có thả mày đi hay không.”
“Nếu đã như thế, tao hối hận rồi, bây giờ tiễn mày một đoạn vậy.” Nói rồi, thoáng cái Dịch Khôn đã đến trước mặt Lý Canh, kề dao vào cổ Lý Canh, vừa muốn dùng sức, liền nghe thấy Lăng Vi hét lớn lên đừng, mới rút tay về.
Cùng lúc đó súng của Lý Canh đã lên đạn, kề vào bụng của Dịch Khôn, sắc mặt của cả hai người đều không tốt lắm.
Lý Canh không có kích động nổ súng, anh ta không muốn biến khéo thành vụng, đến đây chờ Lăng Vi là muốn cầu xin cô cứu con gái. Cảm thấy dao đã rời cổ thì anh ta cũng rút súng lại.
Hai người đàn ông đang giằng co căng thẳng, chỉ nghe Lăng Vi vội kêu lên: “Để hắn đi đi, hắn không làm hại đến em, Lý Canh, anh đi đi, sau này đừng đến gây phiền phức cho tôi nữa, chuyện anh nói, tôi không giúp được cho anh.”
Dịch Khôn buông Lý Canh ra, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Đi đi, nếu không tôi có thể sẽ hối hận đấy.”
Lý Canh mấp máy môi, không nói gì nữa. Chỉ cúi đầu, ủ rũ xoay người, cất bước đi khỏi.
“Vi Vi, em không sao chứ?” Dịch Khôn không hề che giấu tình cảm trong ánh mắt mình, quan tâm hỏi.
Lăng Vi lắc đầu, cúi đầu móc chìa khóa xe trong túi xách ra, vừa đi vừa nói: “Đến khi nào thế, lúc gọi cho em là đã xuống máy bay rồi phải không? Niệm Niệm còn nói muốn đi đón anh đấy.”
Lúc này có cần thiết phải lôi Từ Niệm Niệm ra nói không? Dịch Khôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lăng Vi, nói từng chữ: “Sao em lại không thể đến đón anh chứ?” Đây là lần đầu tiên Dịch Khôn thẳng thắn với Lăng Vi như thế, anh ta lấy hết can đảm mới dám đến đây tìm Lăng Vi.
Lăng Vi dừng lại, xoay người nhìn Dịch Khôn, nói bằng giọng điệu rất lí trí: “Người thích anh là Niệm Niệm, người anh nên thích cũng là Niệm Niệm.” Bây giờ cô đã có Viêm Bá Nghị rồi, cô không muốn người nào khác cả.
Cảm thấy Lăng Vi đã dựng gai góc trên người mình lên, Dịch Khôn cười, gật đầu nói: “Phải, anh biết, điều em nói anh vẫn luôn hiểu, nhưng con người mà, vẫn luôn do tâm chứ không do miệng, não không điều khiển được.”
“Vậy có khả năng cần phải đi khám bác sĩ rồi.” Lăng Vi lắc đầu, đột nhiên cô phát hiện chung đụng với Dịch Khôn cũng không có không được tự nhiên nữa, có thể là vì đã hiểu rõ lẫn nhau, hoặc chính là do có Niệm Niệm ở giữa nên đã có tác dụng, dù sao Lăng Vi cũng không còn cảm giác vừa nhìn thấy Dịch Khôn liền muốn bỏ chạy như trước kia nữa.
“Muốn đi đâu đấy?” Dịch Khôn đi theo Lăng Vi đi đến bên cạnh xe cô, sau khi nhìn Lăng Vi ngồi vào ghế lái, anh ta ngồi vào ghế phụ lái.
Lăng Vi ngạc nhiên nhìn Dịch Khôn lại đi theo cô ngồi vào trong xe, hỏi: “Đừng nói là anh ngồi taxi đến đây nha?”
“Ừa, thế nên làm phiền em đưa anh một đoạn nhé.” Dịch Khôn thắt dây an toàn, lấy di động trong túi ra xem email và tin nhắn.
Lăng Vi thở dài, khởi động xe, lúc này cô cũng không thể nào móc 100 đồng ra vứt cho Dịch Khôn thuê xe. Cô biết Dịch Khôn từng làm như vậy với người khác, nhưng cô không làm như thế được.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện, Dịch Khôn ngồi bên ghế phụ lái rất hưởng thụ nhìn phong cảnh bên ngoài, hát ngâm nga.
Không thể không nói, anh ta bắt đầu thích cảm giác ở thành phố Liêu rồi, ở đây, anh ta không cần phải để ý hình tượng của mình, không cần phải lo sẽ bị ai chụp được cái gì, còn có thể ngồi ở bên cạnh Lăng Vi nữa. Qua khóe mắt, nhìn cô yên tĩnh lái xe, trong lòng khỏi phải nói tâm trạng tốt biết bao.
“Đến rồi.” Lăng Vi nhắc Dịch Khôn không biết đã chợp mắt từ lúc nào, chỉ chỉ biển báo ngừng xe ở ngoài cửa khách sạn, “Tối nay em có việc nên không tiếp đãi anh được rồi, em sẽ nói với Niệm Niệm.”
Dịch Khôn làm dấu tay ok, mở cửa xuống xe, phất tay rời đi.
Lăng Vi đạp chân ga đi mất, cô không thấy được Dịch Khôn quay người lại nhìn theo bóng dáng cô đi khỏi, cũng không để ý khăn tay của Dịch Khôn để lại ở ghế phụ lái, cô chỉ phóng thẳng về phía địa điểm họp mặt bạn học.
Lúc nhận được cuộc gọi của Lăng Vi, Từ Niệm Niệm đang ở hiện trường diễn tập cuộc thi người mẫu. Cuộc thi người mẫu mỗi năm một lần ở thành phố Liêu sắp bắt đầu, không biết là ý kiến của ai, nhất định muốn tổ chức vào tháng chạp lạnh lẽo thế này. Từ Niệm Niệm cứ luôn đoán phải chẳng là một bà già nào đó tâm lý không được cân bằng hay không, bỏ vốn cho một đám người đẹp dáng người yểu điệu thế này mặc bikini đi trên sàn chữ T điêu khắc bằng băng.
Lúc này trên sàn chữ T đang biểu diễn một màn đại chiến nhốn nháo, hình như là cô người mẫu nào đó vào đây bằng “cửa sau”, có người nhìn không ưa thời gian bước trên sàn chữ T của cô ta quá dài, ồn ào qua lại bắt đầu đánh nhau rồi.
Ngáp một cái, Từ Niệm Niệm nhận điện thoại: “Sao hả, ngày đông giá buốt thế này không trốn trong lòng của ba Dịch Dịch mà gọi điện cho mình làm gì đấy?”
“Dịch Khôn về rồi, đang ở khách sạn Sheraton. Nhớ tiếp đãi người ta đó, có thể tính vào sổ của mình.” Giọng của Lăng Vi vang lên trong loa điện thoại, Từ Niệm Niệm đứng lên rời khỏi ghế giám khảo, may mà hôm nay không phải cuộc thi chính thức, cô có thể đi trước, nếu không cái cô gà mẹ Ngô Tiếu Tiếu kia lại chạy đến ngăn cản nữa.
Thay đồ xong, Từ Niệm Niệm xách túi đi ra ngoài. Còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy Ngô Tiếu Tiếu nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt cô.
“Em đứng lại cho chị, đi đâu đó?” Từ Niệm Niệm vừa đi tới cửa, Ngô Tiếu Tiếu đã đến trước mặt.
Biết là quản lí muốn tốt cho mình, nhưng Từ Niệm Niệm thật sự rất vội muốn đi tìm Dịch Khôn. Cô nháy mắt với Ngô Tiếu Tiếu một cái, nói: “Em nhận được tin anh chàng công tử của công ty Cartier đến thành phố Liêu rồi, em muốn đi thăm dò xem thật hay giả.”
Cái cớ sứt sẹo như vậy cũng không biết sao Ngô Tiếu Tiếu lại tin, chắc là vì chuyện người đại diện cho sản phẩm quý mới nhất cả Cartier mà Ngô Tiếu Tiếu chạy đến đau cả đầu vẫn không có chút tin tức gì.
“Đi đi, đi đi, mặc hở một chút nha.”Ngô Tiếu Tiếu cười nói bên tai Từ Niệm Niệm, còn nhéo cái cằm nhọn của cô nàng một cái, rồi mới cho cô đi.
Đại gia ơi, cũng đâu phải đi bán, sao kia chứ? Quản lí muốn cô giao dịch bằng thịt à? Nghĩ thôi cũng thấy tởm rồi, Từ Niệm Niệm giật mình, bước nhanh vào xe bảo mẫu.
Lăng Vi biết Từ Niệm Niệm sẽ lập tức chạy đi tìm Dịch Khôn, coi như là cô đã hiểu thấu tâm tư nhỏ đó của Từ Niệm Niệm rồi. May mà cô và Dịch Khôn không phải hai bên đối địch, nếu cô và Dịch Khôn nằm ở hai bên đối lập, đoán chừng con nhỏ trọng sắc khinh bạn kia chắc chắn sẽ không hề do dự chọn Dịch Khôn mà không cần đứa bạn thân này đâu.
Lăng Vi đã đến cửa nhà hàng nơi họp mặt bạn học, tắt máy ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với Từ Niệm Niệm. Từ Niệm Niệm vẫn cứ hồi hộp hỏi này hỏi nọ.
“Vi Vi, mình có cần phải làm tóc rồi mới tìm anh ấy không? Cậu nói xem bữa tối ăn gì thì tốt? Món Tây hay món Trung? Món Thái hình như cũng không tệ, vậy mình có cần thay đồ không?”
Lăng Vi nghe giọng nói bô lô ba la ở đầu bên kia điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Bà cô ơi, cậu không phải đang đi xem mắt đâu, chỉ là một thời gian không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà, có cần phải long trọng như vậy không?”
Giọng Từ Niệm Niệm ở đầu bên kia rất nhẹ nhàng: “Vi Vi, cậu có còn là chị em tốt của mình không? Rốt cuộc mình phải làm thế nào đây, sắp tới rồi đó.”
Lăng Vi tháo tai nghe bluetooth ra, trực tiếp nhấn vào nút loa ngoài, con nhỏ này, giọng của Từ Niệm Niệm run cả lên rồi, làm cho cả người cô cũng giật mình luôn.
“Niềm vui bất ngờ thì không cần đâu, ăn bữa cơm thôi mà, tầng trên của Sheraton có nhà hàng đấy, đề nghị cậu không cần phải chuẩn bị quá nhiều, sau khi ảo tưởng tan biết thì đừng có đến làm phiền mình đấy.” Lăng Vi nói xong thì ngắt điện thoại, cô biết Từ Niệm Niệm sẽ hồi hộp, nhưng cũng không thể tàn phá lỗ tai cô như vậy chứ, vẫn chưa đâu ra đâu mà, mắt thấy thời gian họp mặt bạn học sắp đến rồi, cô mở cửa xe, bước ra.
Từ Niệm Niệm đã đến khách sạn Sheraton, thấy cuộc gọi bị ngắt, thì thào lẩm bẩm: “Vậy rốt cuộc là ăn cái gì đây, không cần làm tóc thật à?”
Được rồi, không cần chuẩn bị gì nữa, bởi vì cô nhìn thấy Dịch Khôn đang cười đùa với một người đẹp đi ra khách sạn, hình như đã ăn uống no say luôn rồi.
Lăng Vi vừa đi đến cửa nhà hàng thì đã thấy Vương Xảo đứng bên trong vẫy tay với cô. Cô mỉm cười đáp lại, đi từ từ qua đó. Vẫn chưa đến trước mặt Vương Xảo đã bị mùi nước hoa gay mũi làm cho cô hắt xì.
“Vi Vi, cậu đến rồi, mọi người đều chờ cậu đây, mau lên, mau lên, mời vào trong nào.” Nói rồi còn làm ra thế tay nhường đường, Lăng Vi lấy khăn tay ra bịt mũi lại, nhìn mấy người phụ nữ vào thang máy cùng Vương Xảo.
Nhấn vào phím số, Vương Xảo chợt ôm vai Lăng Vi, cười hì hì giới thiệu với mấy người phụ nữ kia: “Đây là bạn thân của tôi, Lăng Vi, là bạn học của tôi, cũng là bạn cùng trường với mấy cô đấy. Cậu ấy là dân du học về nước, bây giờ đang quản lí một công ty thiết kế trang sức rất nổi tiếng đó.”
Mấy người phụ nữ hâm mộ nhìn Vương Xảo, nghe cô ta thổi phồng, cứ gật đầu tán thưởng.
Lăng Vi không nói câu nào, bịt mũi mỉm cười gật đầu. Cô hối hận đến tham gia buổi họp mặt bạn học gì gì này rồi đó. Lòng hiếu kì đúng là không nên có mà, mấy người này toàn là người gì ấy, cô nhìn lướt qua cách ăn mặc của mấy người phụ nữ, sao mà cảm thấy cứ như là đang đi bar vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]