“Cậu dọa đến thằng nhóc rồi đấy, có biết không hả, cậu bình tĩnh lại cho mình đi.” Từ Niệm Niệm kéo tay Lăng Vi, giật lấy điện thoại trong tay cô, nhìn hiển thị cuộc gọi đến một cái, là của Viêm Bá Nghị.
“Không nghĩ tới là có người muốn lừa cậu à?” Từ Niệm Niệm phân tích, nếu như Viêm Bá Nghị có chuyện. Tại sao lại là tên thuộc hạ kia gọi điện tới, chẳng lẽ Viêm Bá Nghị bị thương đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng nói không nổi sao?
Lăng Vi ổn định tinh thần lại, mới nghĩ tới điều này. Cô lấy di động gọi cho Sở Phong trước, hỏi tình hình của Viêm Bá Nghị. Sở Phong không biết, nói là chưa nhận được tin tức.
Lăng Vi lại hỏi đến số điện thoại của Mộ Bạch, gọi điện thoại cho Mộ Bạch lại không ai bắt máy.
Nghĩ lại, rồi từ từ cũng bình tĩnh hơn một chút. Nhưng bây giờ Viêm Bá Nghị thế nào rồi, cô thử gọi lại cho Viêm Bá Nghị, kết quả đã tắt máy rồi.
“Bọn chúng bảo cậu đi đâu cứu người?” Từ Niệm Niệm phân tích.
Lăng Vi kể lại đầu đuôi nội dung của cuộc điện thoại kia, Từ Niệm Niệm càng nghe càng cảm thấy hơi kì quặc.
“Nếu là chỗ đó, hình như là rất hẻo lánh thì phải?” Tuy Từ Niệm Niệm không thường xuyên ở lại thành phố Liêu, nhưng so ra thì cũng là người bản địa ở thành phố Liêu này, tự nhiên cũng biết chỗ nào là chỗ nào.
Lăng Vi trầm ngâm suy nghĩ, quả thật là như vậy. Còn chưa đợi cô suy nghĩ cẩn thận, thì Sở Phong lại gọi điện đến rồi, nói Viêm Bá Nghị đang ở tổng bệnh viện Xích Viêm, một mình Mộ Bạch lo không xuể, mong cô qua đó một chuyến.
Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
“Dịch Dịch đừng khóc nữa, lúc nãy chúng ta bị lừa rồi, ba con không sao hết. Bây giờ mami đi đón daddy. Con với mẹ nuôi ở nhà đợi một chút được không?”
Lăng Dịch Sâm gật đầu, tuy vẫn rất lo lắng, nhưng thấy mami không còn sốt ruột như thế nữa, cậu cũng không sốt ruột theo.
Tổng bệnh viện Xích Viêm
Tay của Mộ Bạch vẫn đang chảy máu, anh ta đứng trong phòng cấp cứu nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt đỏ lên, mũi chua xót. Tay của anh ta bị thương, không thể cầm dao phẫu thuật được, bây giờ chỉ có thể đợi Lăng Vi chạy đến đây thôi.
“Lão Đại, anh đừng dọa em, làm ơn đừng ngủ nhé.” Mộ Bạch đứng bên cạnh Viêm Bá Nghị, muốn nói chuyện với anh một chút. Nhưng người trên giường đã không mở mắt lên nữa rồi.
Hôm nay Lão Đại liều chết đi cứu anh ta, anh ta phải làm sao trả lại phần tình nghĩa này đây. Nhìn bộ phận cách lồng ngực rất gần, vẫn đang chảy máu ở đó, Mộ Bạch khó chịu đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Không bao lâu sau, Lăng Vi đã đến. Cô không biết đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ, thực sự là vì nóng ruột quá rồi.
Vừa đến tổng bệnh viện Xích Viêm thì đã có người đứng ở đó, đưa Lăng Vi đi thẳng đến phòng cấp cứu. Lăng Vi mở cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim cũng run lên.
Viêm Bá Nghị bị ngất đi ư, sao vẫn còn chảy máu thế kia, tay của Mộ Bạch cũng dính đầy máu.
“Tôi đi khử trùng trước, chỗ máu đó là vết thương của bản thân anh sao?” Hai, ba phút sau, Lăng Vi đã ổn định lại nhịp tim đang đập mạnh của mình, cô nhanh chóng đi qua phòng khử trùng, thay áo khoác ngoài, rồi trở lại bên giường phẫu thuật.
Viêm Bá Nghị bị trúng đạn, cách trái tim rất gần, rất gần. Hình như anh thấy Lăng Vi đến gần mình, lúc anh mở miệng muốn nói chuyện, trước mắt chợt tối đen, mất đi ý thức.
Lăng Vi vừa rửa vết thương, vừa kiểm tra tỉ mỉ, không dám lơ là một chút nào, mắt cũng không chớp lấy một cái. Dùng cây nhíp nhỏ gắp viên đạn ở dưới vị trí trái tim ra, may mà không đụng đến tim, nếu không thì……
Thở phào một hơi, Lăng Vi tháo bao tay dính máu ra, đi đến bên cửa bỏ vào thùng rác. Nghĩ đến Viêm Bá Nghị trải qua những chuyện nguy hiểm thế kia, nhìn nét mặt của anh ngày càng trắng bệch, trong lòng Lăng Vi cực kì khó chịu.
Mộ Bạch nhìn động tác Lăng Vi lấy viên đạn ra cho Lão Đại, không hổ là Quái Y, lần đầu tiên thấy một bác sĩ hoàn thành quá trình rửa vết thương, lấy đạn ra, rồi khâu lại với tốc độ nhanh như thế.
“Tìm người đưa anh ấy đến phòng bệnh đi, nhẹ một chút.” Lăng Vi tháo khẩu trang xuống, lấy khăn giấy lau lớp mồ hôi mỏng mịn trên trán, mở cửa đi ra ngoài trước, cô phải đi phối thuốc.
Đợi đến khi Lăng Vi về đến phòng bệnh, vết thương trên tay Mộ Bạch đã được băng bó ổn thỏa. Cô đưa đơn thuốc trong tay cho Mộ Bạch, để Mộ Bạch cho người đi nấu thuốc. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, nhìn anh.
Thấy trong lúc hôn mê, Viêm Bá Nghị vẫn luôn nhíu chặt chân mày, Lăng Vi giơ ngón tay nhẹ nhàng xoa thẳng chân mày của anh, hỏi Mộ Bạch: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Bạch thở nhẹ ra, kể lại quá trình Lão Đại đi cứu anh ta. Quả thực là nguy hiểm muôn trùng, tìm đường sống từ chỗ chết. Lần này đám người của bang Đầu Ưng ra tay rất bạo, muốn Lão Đại trả tiền, chia địa bàn, Lão Đại không đồng ý, bọn chúng liền lấy mạng của anh ta ra uy hiếp. Cuối cùng Lão Đại đánh bất ngờ, lẻn đến bên cạnh tên cầm đầu, hạ hắn ta. Các anh em Xích Viêm trong ngoài phối hợp, thế mới chạy ra được, trong lúc hỗn loạn, Lão Đại đã chắn một viên đạn cho anh ta.
Lúc nói đến chuyện này, Mộ Bạch nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu lên kế hoạch báo thù trong lòng.
Sau khi Lăng Vi nghe xong, sống lưng có chút lạnh. Cô nghĩ rằng mục đích của đám người kia là cô, không ngờ lại thực sự là do bang Đầu Ưng làm, nhưng nghe ý của Mộ Bạch, thì không phải là muốn lấy mạng của họ, lẽ nào……
Thật sự không hiểu nổi, nhưng Lăng Vi biết, sớm muộn thì sự thật cũng sẽ bị vạch trần thôi.
Nơi ở của Ưng Lão Tam
Vưu Na tức đến mặt đỏ hết lên, gân xanh trên trán như ẩn như hiện. Cô ta nhận được điện thoại liền lén lút chạy qua đây, không ngờ kế hoạch của cô ta lại bị thất bại, Ưng Lão Tam không chỉ không nghe theo sự sắp xếp của cô ta, lại còn tự ý quyết định, làm Viêm Bá Nghị bị thương.
“Cô Vưu Na, thực ra chúng ta cũng không quen thân lắm, chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi. Lần này tôi không vơ vét được lợi ích gì, nhưng Viêm Bá Nghị cũng trả giá không nhỏ, đây là kết quả tôi muốn.” Ưng Lão Tam bưng ly trà lên, ung dung, thản hiên nói.
“Tôi từng nói với ông rồi, tôi chỉ cần Lăng Vi, tôi đưa cho ông nhiều tiền như vậy là muốn ông bắt Lăng Vi cho tôi, không phải muốn ông làm Viêm Bá Nghị bị thương, Ưng Lão Tam, lần này ông dây vào họa lớn rồi.” Vưu Na hét lớn lên.
Hiển nhiên Ưng Lão Tam không thấy chuyện này nghiêm trọng là bao, hắn ta đâu có dặn dò thuộc hạ bắn Viêm Bá Nghị, đoán chừng là do vận may của anh ta kém quá thôi.
Nghĩ đến chuyện đã cho thuộc hạ lấy di động của Viêm Bá Nghị gọi cho Lăng Vi, không biết bây giờ thế nào rồi. Ưng Lão Tam cũng không thèm nhìn dáng vẻ tức giận khiếp người của Vưu Na, mở miệng nói: “Đã cho người liên lạc với Lăng Vi rồi, dùng di động của Viêm Bá Nghị đấy, chắc là không bao lâu nữa sẽ có thể bắt về thôi.”
“Ông nói thật chứ?” Vưu Na không tin tưởng nhìn Ưng Lão Tam.
Thấy Ưng Lão Tam gật đầu, cô ta mới hài lòng. Cô ta đã từng tiếp xúc với Lăng Vi, bộ não đó hoạt động nhanh hơn cái miệng nhiều, muốn gạt cô ta vào tròng, không dễ dàng đâu.
Sau khi hai người tranh luận về chuyện này hết một lúc lâu, Vưu Na mới từ bình tĩnh lại. Đột nhiên cô ta ý thức được cô ta lại nghênh ngang chạy đến tìm Ưng Lão Tam như thế, nếu Viêm Bá Nghị biết được, sẽ nghi ngờ mình chứ?
Ném một tấm thẻ ngân hàng xuống, Vưu Na vội vã chạy ra khỏi nhà của Ưng Lão Tam, cô ta thật sự quá chểnh mảng đi, nếu như bị người khác phát hiện thì thảm rồi.
Ưng Lão Tam quay người lại cầm tấm thẻ ngân hàng trên bàn lên, cười bỉ ổi nhìn theo bóng dáng Vưu Na rời đi. Trí thông minh ít ỏi thể này còn muốn làm đồng minh với Ưng Lão Tam hắn ư? Thật là buồn cười, nếu không phải nghĩ rằng sau này còn cần đến cô ta, thì Ưng Lão Tam sẽ không nhận vụ này, cũng đâu phải không có tiền.
Trên đường Vưu Na lái xe về nhà mải nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, đột nhiên cô ta nhận ra hình như mình hơi vội vàng quá, như thế này có khi nào sẽ sớm bị lộ không? Nếu như Viêm Bá Nghị biết cô ta đối phó với Lăng Vi, nhất định sẽ không hề thương tình mà đuổi cô ta đi, hoặc là trực tiếp lôi cô ta về tổng bộ Xích Viêm hung hăng xử lý cô ta một trận.
Nghĩ như vậy, Vưu Na định trong khoảng thời gian này, tránh đi một chút thì tốt hơn, ôm lấy tất cả những gì thuộc về mình lúc này, quan trọng hơn so với giành giật cái của người khác, không phải sao?
Vưu Na nghĩ như thế, chắc chắn Lăng Vi không biết, ngay cả nghi ngờ, cô cũng không hề nghĩ tới chút nào. Ấn tượng về Vưu Na, chỉ là không từ thủ đoạn nào trên thương trường thôi, không hề nghĩ đến Vưu Na sẽ điên cuồng đến mức vì muốn đuổi cô đi, mà không tiếc trả giá hết thảy.
Lúc này, cô đang vừa gọi điện thoại, vừa nhìn chằm chằm vào túi truyền dịch bên cạnh đầu giường của Viêm Bá Nghị, Từ Niệm Niệm muốn dắt Dịch Dịch theo, mang canh đã nấu xong qua đây, cô muốn từ chối, nhưng vừa nghe thấy tiếng năn nỉ của Dịch Dịch, lại đồng ý rồi.
Cúp điện thoại, đúng lúc phải thay túi truyền dịch mới cho Viêm Bá Nghị. Lăng Vi nhìn Mộ Bạch dựa vào sô pha giả vờ ngủ một cái, thuận miệng hỏi: “Sao di động của anh lại tắt vậy, trước khi Sở Phong gọi điện đến, còn nhận được một cuộc gọi cầu cứu, đoán chừng là muốn lừa tôi.”
Vừa nghe Lăng Vi nói, Mộ Bạch lập tức lên tinh thần. Anh ta ngồi thẳng người lên, ngáp một cái nói: “Di động của tôi bị cướp đi rồi, cái của Lão Đại cũng không biết rớt đâu mất, tôi đoán là bọn chúng muốn lừa cô, nhưng mà……” Rốt cuộc bọn chúng muốn bắt Lăng Vi làm gì?
Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bọn chúng là Lăng Vi? Vì thân phận Quái Y này ư? Mộ Bạch có chút nghĩ không ra.
Chẳng qua trong chốc lát, Lăng Vi nghĩ ra rồi. Thực ra đám người này vẫn là đám người bắt cóc cô lần trước, chỉ là không biết rốt cuộc cô đã chọc tới ai, cứ không buông tha cho cô như thế. Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Lăng Vi đi ra ngoài cửa, dặn dò hai thuộc hạ đứng canh gác bên ngoài, nếu như Dịch Dịch dắt theo người tới đây, thì cho họ vào.
Đã mấy ngày Mộ Bạch không thể nghỉ ngơi cho tốt rồi, nhưng vì quá lo lắng cho Viêm Bá Nghị, nêm dựa tạm vào sô pha đơn nghỉ ngơi một chút, nghĩ đến chuyện Viêm Bá Nghị làm vì anh ta, trong lòng Mộ Bạch vẫn luôn thấy ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]