“Vi Vi, con mau chạy đi, con giết người rồi Vi Vi.” Lúc này hình như Lăng Văn Thiên đã phát hiện ra lương tâm của mình, bảo Lăng Vi chạy mau, sợ cảnh sát nghe thấy tiếng súng sẽ đến bắt người. Ông ta đã từng làm chuyện có lỗi với Vi Vi, lần này không thể nào làm hại Vi Vi nữa.
Thấy hình như Lăng Vi không nghe được lời ông nói, Lăng Văn Thiên lại khẽ kêu một tiếng: “Vi Vi, con tin ba đi, ba sẽ không hại con đâu.”
Những tên thuộc hạ mà Tống Thu Minh mang đến đều dại ra, khẩu súng của lão đại bọn họ chỉ dùng để hù dọa người khác thôi, trước giờ cũng chưa từng bắn trúng ai. Mà người phụ nữ này. Vậy mà cũng có một khẩu súng. Vào lúc lão đại và cô ta giằng co, bọn họ nhìn thấy cô đã ngắm chuẩn vị trí, vậy mà lại ra tay thật, đáng sợ quá, người phụ nữ xinh đẹp cầm súng giết người, thật là đáng sợ quá.
“Bây giờ có cần tôi báo cảnh sát không?” Lăng Vi thổi thổi miệng khẩu súng, bỏ khẩu súng trở vào trong túi. Cúi đầu nhìn Tống Thu Minh đang phí sức với lấy khẩu súng ông ta làm rơi trên mặt đất. Lăng Vi khom người nhặt lên trước.
“Ông muốn hả? Muốn thì ông nói đi chứ, ông không nói thì sao tôi biết ông có muốn hay không?” Câu nói này đủ khiến cho người khác tức bể phổi rồi, Lăng Vi lại bồi thêm một câu: “Ông thật sự nên xuống lỗ rồi đó, thế mới là sự cống hiến tốt nhất cho tổ quốc nha.”
Hơi thở của Tống Thu Minh còn chưa kéo lên, đã bị tức đến ngất đi rồi. Tay vừa buông lỏng ra, có thể nhìn thấy ngay lỗ thủng đang chảy máu ở bụng ông ta.
Lý Mai lấy khăn quàng cổ của mình xuống, ấn lên đùi Từ Văn Mậu. Chẳng mấy chốc, chiếc khăn quàng cổ kia đã thấm đẫm máu, chỉ mấy phút ngắn ngủi. Bà ta khóc đến khàn cả giọng. Nhìn đứa con trai đã ngất xỉu, mất đi ý thức, Lý Mai đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Vi, quỳ xuống.
“Vi Vi. Cứu Văn Mậu đi. Hu hu hu hu, cầu xin cô mà, tôi dập đầu với cô, cầu xin cô cứu Văn Mậu với, sau này tôi sẽ không có ý xấu gì với cô nữa đâu, cô muốn chém muốn giết gì cũng được, tôi mặc cho cô xử lý, cô hãy cứu Văn Mậu trước đi, hu hu hu hu, nếu như nó không sống được, thì tôi cũng sẽ đi theo, chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi, cô cứu nó đi, tôi dập đầu với cô này.” Lý Mai dập đầu rất mạnh, không đợi Lăng Vi khom người đỡ bà ta dậy, đã dập đến muốn bể đầu.
Đây mới là tình thân máu mủ, cha mẹ ruột có thể dùng tính mạng của mình để đổi lại sinh mạng cho con cái. Lăng Vi có chút xúc động, cô lên tiếng: “Đỡ lên giường đi, tôi băng bó cho anh ta.” Người học y là để cứu người, tuy cô hận Từ Văn Mậu và cái nhà này, nhưng cũng không làm được chuyện thấy chết không cứu.
Xoay người lại nhìn mấy gã đàn ông cao to đang ngây dại, Lăng Vi lạnh lùng nói: “Đặt ông ta nằm ngang luôn đi, rắc bột thuốc này lên chỗ vết thương, rồi nhanh chóng đưa đi bệnh viện đi.”
Mấy gã đàn ông cao to kia gật đầu lia lịa, nhận lấy thuốc bột trong tay Lăng Vi, vội vàng cầm máu cho Tống Thu Minh, sau đó ba chân bốn cẳng khiêng ông ta ra khỏi cửa.
Lăng Vi quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lăng Văn Thiên có chút đứng không vững, nói với giọng điệu vô cùng xa lạ: “Thấy rồi chứ? Lý Mai có thể lấy mạng của mình đổi lấy mạng của Từ Văn Mậu, ông làm được không? Đây mới là tình yêu của mẹ, cho nên, ông chắc chắn không phải là ba ruột của tôi, nhưng bao nhiêu năm nay, vẫn phải cám ơn công dưỡng dục của ông, tôi sẽ đền đáp.”
“Không, không cần đâu, Vi Vi, ba là ba con mà.” Lăng Văn Thiên còn muốn giải thích gì đó, Lăng Vi đã xoay người đi khỏi phòng ngủ của Từ Văn Mậu.
Lúc đi ra nhà họ Lăng, đã sắp đến giữa trưa rồi. Lăng Vi ngồi vào trong xe thì nhận được điện thoại của Viêm Bá Nghị, cô lập tức lái xe chạy đến nhà hàng.
Vừa vào phòng bao liền bị Viêm Bá Nghị ôm lấy.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh đã biết chuyện vừa xảy ra qua thuộc hạ, lúc Lăng Vi đi vào nhà họ Lăng, thuộc hạ của anh vẫn luôn đứng ở ngoài cửa lắng nghe tình hình bên trong.
Lăng Vi gật đầu, vành mắt đã đỏ lên. Cô ôm hông Viêm Bá Nghị, thả lỏng mình ra.
“Mami, mẹ muốn khóc hả?” Lăng Dịch Sâm vốn không muốn quấy rầy daddy an ủi mami, nhưng thật sự rất tò mò, tại sao trên người mami lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy.
Lăng Vi hít hít mũi lắc đầu: “Dịch Dịch của chúng ta phải trưởng thành khỏe mạnh, vui vẻ, có được không nào?”
“Dạ, được, con sẽ cố gắng lớn lên, đợi con lớn lên rồi, nếu như mami bị uất ức, cứ đến nói với con, con bảo vệ mami, được không?”
Lăng Vi nín khóc mỉm cười, chui ra khỏi lồng ngực Viêm Bá Nghị, cùng anh nhìn nhau: “Có lúc rõ ràng cảm thấy những gì em nghĩ chính là sự thật, nhưng vẫn khăng khăng không chịu chấp nhận.” Về việc Lăng Văn Thiên không phải cha ruột, cô đã nghi ngờ từ sớm rồi.
Viêm Bá Nghị lấy khăn tay ra lau đi nước mắt bên khóe mắt của cô, dịu giọng nói: “Có phải hay không, đã không quan trọng nữa, em còn có anh và Dịch Dịch mà.”
Lăng Vi nặng nề gật đầu, bị Viêm Bá Nghị kéo qua ngồi xống bàn cơm.
“Daddy, mami, chúng ta vẫn nên chờ một chút hãy ăn bữa ngon đi, mẹ có vẻ rất khó chịu, cần cục cưng đến an ủi đó, daddy thì đi mua đồ ướp lạnh về đi, mami ăn một chút thì sẽ có khẩu vị lên thôi.” Trước khi Viêm Bá Nghị kêu nhân viên phục vụ vào, Lăng Dịch Sâm đề nghị.
Thật sự Lăng Vi có chút không muốn ăn, cô gật đầu, cũng có vài lời muốn nói riêng với Dịch Dịch.
Đây là một lần ngoài ý muốn, Lăng Vi đồng ý yêu cầu ăn đồ lạnh vào mùa đông của Lăng Dịch Sâm, trong lòng cô buồn bực, cần phải điều tiết lại một chút.
Đợi Viêm Bá Nghị đi rồi, Lăng Dịch Sâm mới chớp đôi mắt to, mặt đầy vẻ quan tâm nhìn sang Lăng Vi nói: “Mami, có phải mẹ lại bị lừa rồi không? Bọn họ lại bắt nạt mẹ nữa hả?”
Lăng Vi gật đầu.
Lăng Dịch Sâm vươn bàn tay nhỏ mập mạp ra, nắm lấy ngón tay của Lăng Vi, giòn giã nói: “Không sao, lần sau đừng đi nữa, chúng ta cứ coi như là không có người thân này, được không mami? Chúng ta không liên hệ với bọn họ nữa. Những người lừa mami, làm cho mami đau lòng đều vào danh sách đen của Lăng Dịch Sâm con hết, bọn họ hãy chờ màn trả đũa sau khi con lớn lên đi. Hừ hừ hừ ~”
Lăng Vi cảm thán trong lòng, tuy con trai ham ăn, ham tiền, ham sắc, nhưng thật sự có tiềm năng làm kiểu đàn ông ấm áp nha. Xem ra mấy năm nay mình bồi dưỡng cũng không tệ, ít nhất cô vẫn luôn dẫn dắt con trai mình làm một con người lương thiện, có tình thương.
Lúc Viêm Bá Nghị trở về thì cảm thấy bầu không khí trong phòng bao hơi khác, không biết hai mẹ con đã nói gì rồi, dù sao Vi Vi và Dịch Dịch vui là được.
Lăng Vi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản một chút, sau khi đi ra thì trên bàn đã lên món hết rồi, cô nhai kĩ nuốt chậm bắt đầu ăn, thực ra thật tình không có chút hứng thú muốn ăn gì cả.
Viêm Bá Nghị đặt đũa xuống, nhìn dáng vẻ thờ ơ, hời hợt của Lăng Vi, nghĩ đến chuyện xảy ra trong hôm nay, vẫn quyết định nói với cô một tiếng: “Anh không có sa thải Vưu Na, chỉ cảnh cáo một chút, không có lần sau nữa đâu.”
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn Viêm Bá Nghị một cái, gật đầu. “Cô Vưu Na đó có năng lực hơn người, chỉ là lòng ghen tị lớn quá, hơi lệch lạc một chút.” Lần đầu tiên cô nói chuyện thẳng thắn như thế.
Viêm Bá Nghị gật đầu theo: “Lúc sáng tổng công ty của Cartier gọi đến, em có thời gian thì gọi lại nhé, anh không biết sao bọn họ lại tìm sang chỗ anh.”
Lăng Vi nghe xong, lấy di động gọi cho Myrons.
Mấy phút sau, đã bàn xong một mối làm ăn lớn. Hạng mục đấu thầu với phong cách Trung Quốc của Cartier lần này, đưa cho chính tay Lăng Vi quản lý, cho cô toàn quyền phụ trách về thiết kế và thành phẩm ở giai đoạn cuối cùng, nhưng công đoạn giám định sau cùng vẫn là Myrons.
Nhìn thấy dáng vẻ mặt mày tươi vui của Lăng Vi vì nhận được mối làm ăn, Viêm Bá Nghị cũng cười lên: “Còn nói con trai ham tiền tài, chẳng phải em cũng vậy đó thôi. Thật là mẹ nào con nấy mà, Vi Vi, anh thấy mấy cái sở thích cả Dịch Dịch đều là học theo em mà ra đấy.” Bầu không khí thoải mái hẳn, Viêm Bá Nghị cũng bắt đầu trêu đùa.
Nhóc con đang ngồi ở một bên vờ làm không khí, nhưng lại ăn mãi không ngừng, trong miệng còn đang nhai thức ăn, cậu phản bác: “Con cảm thấy con vẫn là di truyền gen của daddy đó, lúc sáng, ở trên đường, có mấy cô gái rất xinh đẹp, daddy cũng nhìn hết mấy lần, vậy mà lại không thừa nhận, hừ.”
Lại nữa rồi, hai cha con này lại bắt đầu rồi…… Lăng Vi bất đắc dĩ lắc đầu. Cô vẫn luôn tự khuyên nhủ mình trong lòng, nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia làm gì chứ? Không có tác dụng gì cả, nên đến thì sẽ đến, là của bạn thì cuối cùng cũng là của bạn thôi.
Đang muốn mở đường về nhà, thì thuộc hạ ở bên ngoài chạy tới, thở hổn hển báo cáo với Viêm Bá Nghị, bên bệnh viện tổng của Xích Viêm xảy ra chuyện rồi, Mộ Bạch và Sở Phong bị người ta bao vây đánh từ hai phía.
Viêm Bá Nghị không nói thêm tiếng nào, lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vi Vi, anh đến bệnh viện trước, em đưa Dịch Dịch về tổng bộ Xích Viêm đi, đừng về căn hộ nữa, bây giờ đang hỗn loạn, anh sợ sẽ có nguy hiểm.”
“Em đi cùng với anh, em cũng có thể đối phó được, đến lúc đó để Dịch Dịch trốn trong xe đợi.” Lăng Vi đuổi theo bước chân của Viêm Bá Nghị, nói như đinh đóng cột.
Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia, thế này mới là một đôi vợ chồng đúng nghĩa, cho dù cả hai người, không ai nhắc đến chuyện giấy chứng nhận, nhưng hai trái tim, đã đến gần nhau rồi.
Bước chân của Viêm Bá Nghị thoáng dừng lại, nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Vi, gật đầu. Cũng tốt, anh và Vi Vi ở bên nhau, mới không bị phân tâm. Vi Vi đi theo anh, cũng có thể giúp anh giải vây. Thuật châm cứu thần sầu của Quái Y có thể một chống ba mà.
Lăng Dịch Sâm ăn no rồi thì rất dễ buồn ngủ, cậu nhớ từng nghe mami nói qua, hình như là do đại não thiếu oxi, cũng không sao, đi theo daddy mami là được, cậu cũng không sợ chút nào cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]