Lúc Lăng Vi thức dậy thì mặt trời đã lên cao, cô xoa xoa cái eo đau nhức, cắn răng nghiến lợi nhìn sang Viêm Bá Nghị ngồi chờ ở bên cạnh.
“Vi Vi, em dậy rồi hả, đói không, anh với Dịch Dịch có mang chút đồ ăn về cho em nè.” Viêm Bá Nghị cười đến dịu dàng, ăn no rồi thì tới chuyện “hạnh phúc”, tối nay anh vẫn còn muốn nữa nha.
Lăng Vi nhếch nhếch khóe miệng, ngồi dậy thì phát hiện mình vẫn đang trần truồng, tức thì lại nằm xuống, mở miệng nói: “Viêm Bá Nghị, anh vô sỉ, anh hèn hạ, anh thật là quá đáng.”
Viêm Bá Nghị tưởng Lăng Vi hối hận, thoáng chốc nụ cười trên mặt cứng lại. Chân mày nhíu chặt, không biết nên nói gì cho phải.
Lăng Vi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, phì cười.
“Lúc nãy anh nói gì với Dịch Dịch ở ngoài hả?” Tiếng nói chuyện lớn như vậy, ồn đến nỗi làm cô thức luôn.
Viêm Bá Nghị nhìn thấy rặng mây đỏ trên mặt Lăng Vi, mới nhận ra vừa rồi là Vi Vi xấu hổ. Nghĩ như thế, anh vươn tay ra, sờ lên hai chỗ tròn tròn kia.
Lăng Vi kéo tay của Viêm Bá Nghị qua, há miệng cắn, nghe thấy Viêm Bá Nghị đau đớn khẽ hít vào, cô lập tức buông tay ra.
“Đau hả?” Không để ý tấm chăn trên vai mình đã tuột xuống, Lăng Vi nhìn cánh tay của Viêm Bá Nghịm xoa nhẹ hai cái.
Viêm Bá Nghị lắc đầu, trái cổ rung động. Do dự hai giây mới lên tiếng: “Vi Vi, có thể thương lượng với em chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2728120/chuong-81-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.