Hồi lâu sau, Lăng Vimới ngẩng đầu lên nhìn Viêm Bá Nghị, bờ môi khẽ run, do dự một lúc ngắnngủi rồi mới hỏi: “Chuyện khi nào thế?”
Vẻ mặt của Viêm Bá Nghịhoàn toàn khác với Lăng Vi, đối diện với tất cả những điều này, anh đãcảm thấy rất nhẹ nhàng, “Em hỏi chuyện gì?”
“Viêm Bá Nghị, anhbiết mà, tôi không kiên nhẫn lắm đâu.” Lăng Vi trừng anh, cô không hềbiết tim của Viêm Bá Nghị có vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Nhìn ra Lăng Vi tức giận rồi, lo cô sẽ đứng dậy bỏ đi, Viêm Bá Nghị hắng giọng, rồi mới chậm rãi nói: “Đã mấy năm rồi, điểu tra cũng rất lâu, nhưngkhông phát hiện là ai ra tay.”
“Vậy…… có di truyền không?” Chân mày Lăng Vi nhíu chặt lại, Viêm Bá Nghị vừa dứt lời, cô đã buột miệng nói ra.
Vẻ mặt của Viêm Bá Nghị thoáng cứng lại, ngay sau đó cười khẽ: “Ha ha, emcảm thấy rất may mắn phải không, năm xưa không sinh đứa bé ra, nhưng tôi cũng phải nói cho em biết, đây không phải là bệnh di truyền.”
Lăng Vi không nhìn Viêm Bá Nghị nữa, cô lấy giấy viết từ trong hòm thuốc ra, viết ngoáy ra vài cái tên thuốc và cách sử dụng, đưa cho Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị nhận lấy, nhíu mày, khóe mắt cong lên: “Sao thế, không dễ dàng gì chúng ta mới gặp mặt nhau, cứ thế mà đi rồi?”
“Tôi không còn nghĩa vụ gì để ở lại nữa, nếu như anh muốn sống không đau khổ như thế nữa, thì uống thuốc theo đơn của tôi đi.” Nói rồi, Lăng Vi đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2728055/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.