“Liên hệ không được thì thôi, bệnh của tôi cũng đâu phải sẽ mất mạng, không sao đâu.” Viêm Bá Nghị cười thản nhiên, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Mộ Bạch, cất bước về phòng tìm Lăng Dịch Sâm.
Mộ Bạch thở dài một hơi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể đi xuống phòng ăn dặn đầu bếp làm bữa sáng cho Lăng Dịch Sâm.
Lúc Lăng Vi dựa theo trí nhớ lái xe đến bang Xích Viêm thì đã sắp trưa rồi, hồi cô ở New York không thường lái xe, bằng lái xe ở thành phố Liêu cũng là do trợ lý mua giúp cô mấy tháng trước, vậy nên trình độ lái xe cũng chỉ thường thôi, nhưng mà lá gan của tay lái mới cũng không nhỏ đâu, cô cảm thấy số lần vượt đèn đỏ của mình, một tấm bằng lái căn bản không đủ để trừ điểm nữa là. Cũng may, hệ thống hướng dẫn của xe mới cũng không tệ, cô chậm trễ hết mấy mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lái đến chỗ này.
Đang muốn lấy di động ra gọi cho Lăng Dịch Sâm, thì thấy trên con đường trước mặt, có một chiếc xe đang chạy tới, hơi quen mắt, nghĩ thế, cô cảnh giác cúi đầu xuống. Sợ bị người của Viêm Bá Nghị phát hiện. Lúc chạy trốn khỏi bang Xích Viêm, thì cô biết có lẽ có một ngày cô sẽ trở lại nơi này, nào ngờ chỉ mới có một hai ngày thôi.
Đợi chiếc xe đi qua rồi, Lăng Vi nhìn lại biển số xe một cái, càng thêm khẳng định chiếc xe đó là của Viêm Bá Nghị. Nếu Viêm Bá Nghị đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2728027/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.