Lăng Dịch Sâm nghiêng đầu nhìn Mộ Bạch: “Chú Mộ Bạch, trái tim của chú cao to sao rồi? Thuốc cháu đưa có thể dùng được không?”
Trẻ con xưa nay đều không thích nói dối, hơn nữa vô cùng chân thành. Mộ Bạch thấy được vẻ lo lắng trong mắt Lăng Dịch Sâm, cũng cho cậu một nụ cười, thản nhiên nói: “Cháu biết di truyền không? Di truyền có đời trước và đời sau, cái của chú cao to của cháu, là di truyền đời sau.”
Lăng Dịch Sâm cái hiểu cái không gật đầu, nhìn sang Viêm Bá Nghị đang nhắm nghiền mắt, vươn tay đến vị trí trái tim của anh, từ từ chạm vào.
Viêm Bá Nghị mở mắt ra, Lăng Dịch Sâm lập tức rút tay về, đôi mắt tôi lóe lên vẻ vô tội, nài nỉ nói: “Chú cao to ơi, tối nay cháu có thể ngủ với chú không? Nếu như chú bị đau, cháu có thể kể chuyện cổ tích cho chú nghe, cháu biết kể rất nhiều rất nhiều truyện cổ tích đó nha!”
Viêm Bá Nghị gật đầu, dịch người sang, vén chăn lên để Lăng Dịch Sâm leo lên. Mộ Bạch bê rương y tế trên tủ đầu giường lên, yên lặng lui ra ngoài.
Từ sau khi gặp Lăng Vi, anh ta nhìn thấy cậu nhóc này thì luôn có thể nhớ đến người phụ nữ đó. Không biết nguyên nhân vì sao, chỉ cảm thấy…… dường như sâu thẳm bên trong có một sợi dây nối liền lão đại, còn có Lăng Vi và cậu nhóc kia nữa.
Lắc đầu, Mộ Bạch cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều quá mà thôi.
Anh ta chậm rãi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2728020/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.