Editor: miemei
Mộ Bạch đi theo sau anh, nhìn anh muốn nói lại thôi. Dường như đã nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng đến cửa phòng bệnh mới níu Viêm Bá Nghị lại mở miệng hỏi: “Lão Đại, thuốc bôi trên vết thương của Sở Phong từ đâu mà có thế?”
Nhìn dáng vẻ đầy kích động của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị sững sốt hai giây mới đáp lại: “Là cậu nhóc tên là Dịch Dịch đưa đấy.”
“Có thể liên hệ không ạ?” Mộ Bạch hỏi tiếp.
Viêm Bá Nghị lắc đầu, cảm thấy biểu hiện của Mộ Bạch hôm nay hơi kì lạ, anh nhìn sang Sở Phong đang nằm mê man, ý bảo Mộ Bạch ra ngoài nói chuyện.
Ngoài hành lang, Mộ Bạch đứng sau lưng Viêm Bá Nghị, chịu tội trước: “Lão Đại, Lăng Vi chạy mất rồi…… Là em không làm tròn bổn phận, vừa rồi nhìn thấy thứ thuốc bột kia có chút……”
“Bỏ đi, anh đã biết là giữ không được mà.” Viêm Bá Nghị lắc đầu, cất bước đi ra ngoài, đi được mấy bước dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Mộ Bạch: “Thuốc bột đó thế nào?”
Vừa nghe lão đại hỏi, Mộ Bạch vội đi lên trước, lấy một lọ thủy tinh cỡ bằng ngón tay từ trong túi ra, đưa cho Viêm Bá Nghị rồi nói: “Loại thuốc này hiệu quả thật kinh người, em lấy được một ít ở bên cạnh vết thương của Sở Phong, định lấy về nghiên cứu một chút, không biết thằng nhóc kia là ai, mà lại có thứ thuốc ngàn vàng cũng khó mua được thế này.”
Nhớ đến những thứ cậu nhóc đưa cho anh trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2728001/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.