"Vi Vi, bảo bối vừa nhìn thấy có một ông già lén chụp ảnh người ta kìa?"
"Gọi mẹ, không phải là đã nói qua với con, ở bên ngoài không được nhìn lung tung sao?" Lăng Vi một tay kéo rương hành lý, trong đại sảnh sân bay lập tức vang lên tiếng rắc rắc.
Đi ở bên cạnh cô, cục cưng nhỏ không nói gì, che miệng cười trộm.
Mới đi không xa, ở phía sau liền nghe thấy tiếng hét chói tai, cô quay đầu nhìn lại, lúc đó người đàn ông kia không biết bị cái gì mà ngã văng ra ngoài, cô gái bị hắn chụp ảnh trộm đã đánh trên mặt của hắn.
Mà bên cạnh cánh tay chỗ hắn nằm, có một con chuột lớn cỡ lòng bàn tay đang đứng, Lăng Vi nhíu mi lại, đây không phải thú cưng của con trai cô sao?
"Lăng Dịch Sâm" Lăng Vi cúi đầu nén cười nhìn con trai, sau đó lắc đầu nói, "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, không nên xen vào việc của người khác, lần sau không được làm như vậy, được chứ?"
Cục cưng nhỏ gật đầu nhẹ, đi đến cạnh chỗ người đàn ông kia nằm, bắt lại thú cưng của mình.
"Vi Vi bảo bối rất mệt".
"Gọi mẹ đi, con từ khi ra khỏi cửa đã bắt đầu ngủ, cũng ngủ hơn mười tiếng rồi". Lăng Vi hé mắt nhìn, chỗ này xa cách cũng đã năm năm, nhẹ nhàng thở dài, sau đó bước nhanh hơn.
"Vi Vi, bảo bối đói bụng".
"Gọi mẹ, vừa mới ở trên máy bay, con đã ăn hai miếng bánh ngọt, ba hộp sữa, còn một hũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2727958/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.