Nói đến cái nhà này, nếu như không phải là do mẹ kế ở trong điện thoại khóc lóc cầu xin nói cha bị bệnh muốn gặp cô, cô sẽ không phải đi suốt đêm trở về.
Mới để hành lý xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy con trai của mẹ kế Từ Văn Mậu chặn ngay trước cửa phòng của cô. Trên mặt còn mang theo một dạng quan tâm nói: "Vi Vi, muộn như vậy mới về nhà, sao không nói cho anh biết trước, anh sẽ đi đón em".
"Tránh ra." Ánh mắt sắc của cô nhìn về phía Từ Văn Mậu, giống như muốn đâm trên người hắn vài lỗ thủng. Mỗi lần nhìn thấy hắn, liền cảm thấy phiền phức kinh khủng.
Người này là anh cả hơn cô hai tuổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi. Số tiền cha vất vả để dành, đều bị mẹ con bọn họ tiêu sạch.
Gặp Từ Văn Mậu còn đứng tại chỗ, Lăng Vi quay đầu nhìn qua phòng ngủ của cha, lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu ấn dãy số.
Mẹ kế không phải là khóc lóc nói cha đột nhiên phát bệnh sao, nhất định chờ cô trở lại mới đi bệnh viện sao? Hiện tại người đâu? Lừa dối cô sao? Lăng Vi nội tâm bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Điện thoại còn chưa kết nối, ngoài cửa liền truyền vào tiếng mở khóa cửa. Ngay sau đó, mẹ kế đỡ cha cô sắc mặt tái nhợt chậm chạp đi đến.
Vừa nhìn thấy Lăng Vi, khuôn mặt Lý Mai trở lại bộ dáng tươi cười, hòa ái nói: "Vi Vi đã về rồi, ta với cha con mới từ bệnh viện về, cha con biết con về bệnh đã khá hơn nhiều. Con không phải là học y sao, buổi sáng ngày mai kiểm tra cha con một chút. Giờ muộn rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Lăng Vi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mẹ kế, gật đầu với cha, lồng ngực cô lập tức muốn phát hỏa, xoay người đi vào phòng của mình, phá khai môn thần dường như Từ Văn Mậu, lách mình đi vào "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lý Mai nhìn ra Lăng Vi tức giận, bà làm bộ như rất rộng lượng nhìn Lăng Văn Thiên cười cười. Sau đó hướng về phía Từ Văn Mậu chớp chớp mắt, lúc này mới đỡ Lăng Văn Thiên trở về phòng ngủ. Một phút khi nhìn thấy Lăng Vi, trong lòng của bà liền biết, có thể đem con nhỏ kia lừa dối trở về thật không phải dễ dàng, cho nên lúc này đây kế hoạch chỉ có thể thành công không thể thất bại.
Thở phì phì Lăng Vi không biết trong lòng mẹ kế rút cục đang tính toán cái gì, đóng cửa lại, cô liền ngồi xuống bên cạnh giường. Mới vừa ngồi lên ga giường trong nháy mắt cô liền bật dậy. Cúi đầu nhìn về phía chỗ mình vừa ngồi... Khốn nạn, cái tên chết tiệt Từ Văn Mậu kia lại tới phòng cô làm chuyện tự sướng hèn hạ, màu sắc trắng đục sệt sệt trên ga rõ ràng chính là...
Nghĩ tới đây Lăng Vi lập tức đem ga giường cuộn lại vứt vào trong góc tường, cầm quần áo mới của mình đi tới phòng vệ sinh, cô muốn tắm rửa, rửa đi cái thứ chết tiệt kia...Thật sự là xúi quẩy, đáng lẽ cô hôm nay không nên trở về.
Lăng Vi mới vừa vào phòng vệ sinh, đột nhiên nhớ tới quên khăn tắm, liền mở ra cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Tới lúc cô trở lại, lại phát hiện Từ Văn Mậu đang trốn ở sau cửa phòng vệ sinh, lén lén lút lút nhìn lén bên trong.
Mẹ nó, thật sự là chịu đủ rồi, quả thực là vô sỉ đến cực điểm!
Lăng Vi thuận tay cầm lên cái gạt tàn thuốc trên bàn, cầm ở trong tay, đi từ từ đến sau lưng Từ Văn Mậu, tên cặn bã đáng chết này, thật sự là muốn chết, cô còn chưa có tìm hắn tính sổ, hiện tại hắn lại tới rình.
"Anh, ở đây làm gì?" Lăng Vi trên mặt cười lạnh, khẽ vỗ xuống đầu Từ Văn Mậu vẫn đang còn rình mò phía trong.
Từ Văn Mậu quay đầu lại, thấy Lăng Vi ở đằng sau không khỏi ngây ngẩn cả người, lắp bắp hỏi: "Vi, Vi Vi, em, em tại sao lại ở chỗ này?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]