Thật kì lạ! Đây là đâu?
Nàng cau chặt mày, chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu như bị thứ gì đó nghiền nát ra.
Thân thể như mất hết sức lực, ngay cả tay chân chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn tê dại.
Hoa Tử Lạc cố gắng mở đôi mắt ra, thứ nàng nhìn thấy lại là thứ ánh sáng chói mắt, nàng gần như không có cách nào để nhìn thật kĩ khung cảnh xung quanh.
Nàng đã chết ư?
Kí ức dừng lại chỗ mơ hồ khi nàng tới gặp Bạch Thiển...
Khi đó nàng nhìn thấy Bạch Thiển cùng với Lãnh Diêu Nhi bên nhau, nhìn thấy sự ôn nhu của hắn, sự ân cần, chăm sóc của hắn, nó như một con dao đâm xuyên qua tim nàng.
Bây giờ nhớ lại, một lần nữa lại làm lồng ngực nàng nhói đau thêm một lần nữa.
Nàng đã tuyệt vọng tới mức không còn biết rõ bản thân đã đi đâu, hình ảnh khi ấy rất mơ hồ...
Nàng hình như đã nằm trên đất đầy tuyết trắng, sau đó...
Nàng vừa nghĩ tới đây thì đã thấy đầu như bị tê đi, như bị một cây kim đâm vào.
Thật đau...
Hoa Tử Lạc cố gắng để ngồi dậy, nhưng lại phát hiện bản thân không cách nào có thể nhúc nhích.
Nàng nhíu mày, đến khi cảm thấy hai mắt đã bắt đầu có thể nhìn rõ, thì nàng nhìn khung cảnh trước mắt.
Một đồng cỏ xanh?
Trước mặt nàng đúng là một đồng cỏ xanh mát, khắp nơi ngoại trừ mau xanh của cỏ lá ra thì cũng chỉ có màu trắng của bầu trời.
Ánh mắt nàng như mê dại đầy hoang mang nhìn nơi toàn cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-mong-sinh/54568/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.