Đã từng có người nói với nàng rằng: “Dù bất kể nàng đi đâu thì vẫn sẽ luôn có người dõi theo nàng từ xa...”
Khi ấy nàng đã hạnh phúc biết bao nhiêu, cảm động mà rơi lệ, hạnh phúc mà mỉm cười. Nhưng còn bây giờ?
Nghĩ tới nàng đã ảo tưởng một hạnh phúc chưa từng có thật, lại không khỏi chua xót mà mà tự cười bản thân.
Hạnh phúc sao?
Cái gọi là hạnh phúc thật chất chưa từng tồn tại đối với nàng...
...
Hoa Lạc Cung...
Đây là một toà cung điện lộng lẫy được xây trên đám mây trắng tinh được kết thành từng dãy một. Trước cửa cung điện được mạ vàng lấp lánh là một hàng vườn hoa mẫu đơn đỏ rực trong nắng.
Từng cánh hoa đỏ đều dính chút sương trắng còn đọng lại. Màu xanh của lá nổi bật được đính trên thân cây của hoa. Trông chẳng khác nào một bức tranh được tô vẽ một cách chân thật...
Toà đỉnh cung điện màu trắng như hoà vào bầu trời. Đây là ban ngày, các tiểu tiên nhỏ thường bay cao trên trời để làm nhiệm vụ, những vị thượng tiên cũng đứng trên dãy mây thần mà bay đi. Họ nhìn xuống phía dưới, ngắm nhìn phong cảnh của tiên giới bao la, rồi lại trò chuyện cùng với tiên nhân khác, trông náo nhiệt vô cùng.
Nhưng tại Hoa Lạc Cung này lại tỏ ra sự hiu quạnh... U ám tới mức làm chốn tiên nhân dù có bay ngang qua cũng không dám quay đầu lại nhìn xem.
Xung quanh toà cung điện không có bóng dáng của bất cứ ai. Ngoại trừ vườn hoa mẫu đơn kia còn sức sống tươi mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-mong-sinh/54566/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.