Phùng Lâm Xuyên nói được làm được.
Hắn mang Niệm Thực lên núi. Bởi vì hòa thượng to gan lớn mật kia dám đáp lại câu "Lưu lại chút gì" của hắn: "Trừ bỏ một cái túi da (aka bị thịt, ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai),không còn vật gì!"
Vậy nên Phùng Lâm Xuyên sờ sờ cằm, nói "Ta đây miễn cưỡng thu cái 'túi da' này đi", vẻ mặt bày ra tư thái cho người khác mặt mũi, thả Niệm Thực ra. Hắn xoay người lên ngựa, sau đó khom lưng vươn tay, một phen túm vị hòa thượng trẻ tuổi đang ý thức được tình huống không ổn.
Đến khi Niệm Thực mở đôi mắt bởi vì hoảng loạn mà nhắm chặt, chính mình vậy mà đã bị kéo lên trên lưng ngựa.
"Hai người các ngươi, mỗi người một người, trở về!" Phùng Lâm Xuyên dùng roi chỉ vào hai hòa thượng một già một trẻ trên mặt đất, ra hiệu một cái, để hai tên tiểu phỉ còn quỳ trên mặt đất phân công cõng, đi theo phía sau lên núi.
Niệm Thực ban đầu còn muốn giãy dụa, nhưng mà một bàn tay đột nhiên túm sau cổ y. Tiếp theo là thanh âm lộ ra vài phần lệ khí lọt vào tai: "Đừng lộn xộn, ta đây 'Bạch Nương Nương' (1) lên núi trước giờ đều chạy đến xóc nảy, ngươi nếu bám không chắc, ngã xuống, sống hay chết chỉ có thể để Phật tổ của ngươi định đoạt." Nói xong, thế nhưng lại mang theo ý cười, Phùng Lâm Xuyên thấy Niệm Thực theo bản năng ôm lấy cổ ngựa, không khỏi càng giương lên khóe miệng. Tiếp đó, hắn giật dây cương, con ngựa trắng dũng mãnh kia bất ngờ mở ra bốn vó, theo đường hướng trên sườn núi lao đi.
Dư quang khóe mắt có thể nhìn, chỉ còn sơn đạo gập ghềnh, trong tai có thể nghe thấy, chỉ có tiếng vó ngựa dội lại.
Niệm Thực biết, rất rõ ràng, là điềm xấu.
Đã biết một khi đi, tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, đương nhiên chưa hẳn sẽ bị giết, nhưng có thể hoàn chỉnh xuống núi xác thực rất thấp. Nhưng...lên núi, dường như lại là kế sách khả thi duy nhất.
Sư huynh bị bắn, sợ là không thể cứu sống, sư phụ trên người đầy thương tích, nếu như bỏ mặc ở nơi này, nhất định cũng đi tới hoàng tuyền. Xem bộ dạng, thái độ của Phùng Lâm Xuyên, tuy rằng bá đạo ngang ngược, phỉ khí mười phần, nhưng dường như ẩn sâu trong đó lại có cái gì đó khiến người ta ôm một tia hi vọng. Giống như hắn vừa nói cái gì mà "Người già không thể cướp" các thứ, hẳn là, ít nhất, sư phụ có thể may mắn được cứu sống?
Nếu là như vậy cũng tốt, dù sao khoảng cách đưa kinh thư tới Tịnh Vân Tự cũng không tính quá xa, sư phụ nếu có thể xuống núi, chỉ cần đến được Tịnh Vân Tự, vậy liền tạm thời bình yên, về phần đi đường vòng...
Aiz...Nếu ngay từ đầu đã không đi đường này, tội gì hiện tại ở trên lưng ngựa của thổ phỉ lo lắng cái gì đi vòng vèo?
Trong lòng tràn đầy oán giận, rồi lại không biết nên oán giận người nào, Niệm Thực vô thức nắm lấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay, lần từng hạt một. Giờ khắc này, y thật sự hi vọng Phật tổ có linh, có thể nghe thấy tiếng lòng của y.
Nhưng mà sự thật, khác xa so với mong đợi của y.
Sư phụ một thân thương tích, trong lòng ôm kinh thư, vừa vội vừa tức, trước khi lên tới đỉnh núi đã không còn hơi thở.
Sư huynh bụng trúng một đạn, vết máu ướt đẫm tăng bào, đã sớm đi đời nhà ma.
Khi Niệm Thực nghe tin này, thầm muốn mặc kệ cái thân phận người xuất gia, bổ nhào vào người được gọi là thầy thuốc trông có vẻ nhã nhặn trước mặt, lôi kéo xiêm y của đối phương cầu xin hắn khám lại một lần nữa.
Nhưng y không làm được, y vừa đến đỉnh núi, mới xuống ngựa liền bị Phùng Lâm Xuyên lấy dây thừng trói cổ tay.
"Quả thật đã chết?" Rất dễ dàng liền chặt chẽ nắm cánh tay của Niệm Thực, không để y tiến lên nửa bước, Phùng Lâm Xuyên hỏi thầy thuốc kia.
"Đại ca, ngươi cũng biết ta là xuất thân quân y, trên chiến trường xem người chết người sống vô số, không sai được." Nam nhân trung niên đeo kính tròn trên sống mũi trả lời.
"Ừ." Gật gật đầu, Phùng Lâm Xuyên tiện tay kéo quân phục trên vai vứt xuống chiếc ghế mây phía sau, nhìn sang Niệm Thực, "Ngươi đứng chỗ này, đừng nhúc nhích."
Âm thầm cười khổ một tiếng, nghĩ "Ta còn có thể đi đâu", Niệm Thực chịu đựng bi phẫn, khống chế hốc mắt nóng lên, tự nói với chính mình không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ, đây là tình huống xấu nhất, y không còn gì để mất nữa, nhưng dù sao, y vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Kim Cương kinh trong lòng sư phụ còn chưa đưa đến nơi.
Sư phụ dùng một mạng đổi lấy kinh thư kia, vẫn nên đưa nó đến nơi nó nên đến.
"Đại ca!! Đại ca tha cho bọn đệ đi! Tha cho bọn đệ đi! Đệ không muốn chết, đại ca!!"
Âm thanh kêu khóc liên tiếp đến khàn cả giọng khiến Niệm Thực cả người run lên, giương mắt nhìn, Phùng Lâm Xuyên mỗi tay một người, kéo hai tên cướp vừa mới cõng sư phụ và sư huynh của y lên núi, không chút do dự đi nhanh tới cửa đại sảnh.
Sau đó, y mắt thấy nam nhân kia rút ra súng lục bên hông, đối với hai tên bị vứt trên sân đang không cầu xin tha thứ, rất rõ ràng lưu loát bắn hai phát.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên trong trẻo qua đi, xác chết ngã xuống đất, rốt cuộc không cầu xin được nửa chữ.
Mà người hành hình kia lại đơn giản thu súng vào bao, tiện đà vững vàng quay bước.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Niệm Thực.
Tăng nhân thanh tú kia một khắc trước vừa thấy cảnh đẫm máu, môi đã phát run, vẻ mặt khó tin cùng kinh hoàng.
Phùng Lâm Xuyên nhìn thấy biểu tình như vậy, cười cười, tiếp đó xoay mặt nói với mấy tên thủ hạ gần nhất: "Các ngươi đem hai người bọn họ đi chôn, theo quy củ trước, chôn thế nào, dùng quan tài gì, không cần ta nói rõ."
Những người được sắp xếp nhiệm vụ không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới đại sảnh sơn trại, nâng tử thi mang đi chôn. Phùng Lâm Xuyên nhìn theo đám người xuống sườn núi đến khi biến mất khỏi tầm mắt mới một lần nữa đem ánh nhìn tập trung trên mặt Niệm Thực.
"Trại Phùng gia ta có quy tắc chết." Nói xong, hắn nâng tay, vừa tuyên bố điều lệnh của mình vừa dùng tay ra hiệu con số tương ứng, đồng thời thong thả chậm rãi bước quanh Niệm Thực như thưởng thức lại như trêu đùa, "Người già không được cướp, nhà ai bên trên không cha mẹ? Phụ nữ và trẻ em không được cướp, nhà ai phòng ốc không vợ con? Thiếu niên không được cướp, nhà ai bên dưới không con cháu? Tàn tật không được cướp, tuyết đã vụn há lại thêm vụn."
Khi giọng nói hạ xuống, nam nhân đi đôi giày ống vừa vặn đi một vòng quanh Niệm Thực một thân tăng bào, đứng ở vị trí ban đầu, Phùng Lâm Xuyên nhướn mày, chậm rãi đưa ra lời kết.
"Bất cứ kẻ nào muốn theo ta kiếm ăn đều phải tuân theo quy củ của ta. Kẻ nào dám phá vỡ quy củ, làm ô uế thanh danh của ta đều phải bị phạt. Chính bởi bốn nội quy này mà trại Phùng gia ta mới có thanh thế hiện tại."
Trại Phùng gia...Trại Phùng gia...
Gặp quỷ mà!!!
"Địa ngục trần gian!" Bắt buộc chính mình không được khóc, Niệm Thực đỏ mắt suy nghĩ, nắm chặt tay, bả vai hơi hơi phát run, lại vẫn không chịu yếu thế.
"Địa ngục trần gian..." Tựa như suy xét cái đánh giá kia, Phùng Lâm Xuyên bĩu môi, sờ sờ đám râu ngắn ngủn trên cằm, tiếp đó từ chối cho ý kiến hừ một tiếng, "Tùy ngươi. Ngươi có thể nghĩ ta là Diêm Vương sống, nghĩ thuộc hạ của ta đều là đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường. Nhưng địa ngục cũng có quy tắc của địa ngục, kẻ gây rối với ta, giết, không ân xá."
Thoải mái tiêu sái nói xong, Phùng Lâm Xuyên cố ý nhấn mạnh từ 'giết' cuối cùng, sau đó vẫn duy trì nụ cười khó hiểu nhìn Niệm Thực.
Cảm giác đã bị đẩy vào đường cùng, Niệm Thực nhớ lại cảnh tượng cướp bóc hỗn loạn kia, nhắm mắt lại.
"Hai tên sát nhân thổ phỉ đổi lấy tính mạng của sư phụ, sư huynh ta hai người ăn chay niệm Phật?"
Biết rõ sẽ chọc giận đối phương, là tự tìm cái chết, nhưng mà cảm giác trong ngực bị đè nén đến tận cùng khiến y không thể không mở miệng.
Y nghĩ chính mình sẽ bị hung hăng đánh một trận, hoặc có lẽ sẽ thẳng tay bị đẩy xuống sườn núi, nhưng khi cổ áo mở ra, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, trùm thổ phỉ Phùng Lâm Xuyên giơ tay ra, lại căn bản không phải đánh.
Một phen nắm cằm Niệm Thực, Phùng Lâm Xuyên như trước mang theo ý cười, cẩn thận thăm dò sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
"Mạng người vô giá thế nào, nếu ta nhớ không lầm, đây đúng là điều mà đệ tử Phật môn các người thích thuyết giảng nhất đi? Còn nữa, ai nói ta lấy hai huynh đệ kia đền mạng hai tên hòa thượng? Ta là dùng mạng của hai người bọn họ để đền mạng cho sư phụ ngươi, bởi vì bọn họ phá vỡ trại quy, chọc ta tức giận. Về phần tên sư huynh của ngươi, ta cho tới bây giờ chưa hề nói qua không thể để huynh đệ dưới tay đánh chết hắn. Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy quy củ của ta, trong bốn điều đó không có cái nào nói không thể đánh chết hòa thượng tráng niên cao lớn thô kệch kia. Có phải hay không? Ta thấy ngươi tám phần là bị kinh hãi, trong đầu rối loạn, miệng cũng theo đó rối loạn theo. Thế này, ta trên núi còn phòng trống, dành ra một gian cho ngươi ở lại, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, hai ta tiếp tục thảo luận rõ cái gì giá trị thế nào, cao thấp, ai đúng ai sai đi!"