Vừa trở về từ căn cứ được mấy ngày, Tiền Tâm Nhất vẫn chưa trải qua hết thời kỳ mới mẻ nên rất chăm kiểm tra Weibo.
Tốc độ tăng fan giảm dần nhưng mỗi ngày đều có thêm một ít. Có điều anh không giống với Dư Lương, chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải đăng lên, kèm theo đó là vài emotion dễ thương, khu bình luận thì toàn hình ảnh mất hết thanh máu, thoạt nhìn vô cùng sôi nổi.
Phát hiện Weibo là một nền tảng có thể chia sẻ cả tinh thần và chữ viết, anh chỉnh sửa tới chỉnh sửa lui, nói về bản thân thì cảm thấy chuyện nhỏ không cần phải nhắc tới, nói về Trần Tây An thì sao cứ có cảm giác như đang khoe người yêu, cuối cùng vừa lãng phí thời gian vừa chẳng làm được gì.
Chờ khi anh chán cái trò chơi “có lời mà không thể nói ra” thì Trần Tây An bình tĩnh đã đọc xong bốn, năm quyển sách trong kế hoạch của hắn. Tiền Tâm Nhất cảm thấy mình nên học tập anh. Anh bèn cầm quyển sách Trần Tây An đã đọc xong lên, ngồi khoanh chân trên sofa nhiễu “dân”.
Kỳ nghỉ Tết với tiết trời đẹp đã kết thúc bằng cơn mưa xuân chợt đến. Mưa rào rào va vào cửa sổ, sấm xuân ầm ầm, cả thế giới chỉ còn tiếng vụn vỡ ồn ào. Tiền Tâm Nhất mở tập thơ tình dày bằng nửa đốt ngón tay, thỉnh thoảng lại tạo ra âm thanh.
Đêm nay em không quan tâm nhân loại, em chỉ nhớ anh. (1)
Anh là bài thơ em viết dở, chẳng thể để người khác sửa chỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844410/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.