Anh chủ động chịu thua, chuyện này khiến Trần Tây An cũng sững sờ. Chỉ trong giây lát, viên kẹo bọc đường tức thì mê hoặc ý thức về cảm giác nguy cơ của hắn, khiến hắn quên mất rằng trên thế giới này còn có một câu thành ngữ tên là trời nắng trước cơn mưa.
Hết chương 110
Trước nay hắn rất giỏi nhận sai, suy nghĩ tới tác phong và tính cách không thích nhiều lời của Tiền Tâm Nhất, hắn quyết định không tìm bất cứ lý do nào hết, đi thẳng vào chủ đề chính luôn:
– Khi ấy em hơi cực đoan, vậy mà trên thực tế lại chẳng thể ngồi bên anh nổi hai tiếng mỗi ngày, vốn dĩ em đã áy náy lắm rồi. Anh tỉnh dậy đã chẳng dễ dàng gì, người bệnh phải có tự giác của người bệnh chứ, thế mà cũng không được à?
– Có thời gian tôi sẽ đến.
Anh thả lỏng biểu cảm, vẻ mặt kiên nhẫn như mỗi lần mắng Tiểu Triệu xong lại giải thích cho cậu ta:
– Xin lỗi, anh không nên giấu em.
– Anh nói xem, em gọi mẹ thì bà ấy có đến không?
Tình yêu và trí tuệ có thể cùng tồn tại, càng là người mình quan tâm thì càng dễ hi sinh bản thân mình.
Tiền Tâm Nhất đang nghĩ xem làm thế nào để giải thích rõ ràng bệnh này:
Trần Tây An thấy mình hơi bực rồi, trực giác nói với hắn chắc hẳn không chỉ đổ mồ hôi lạnh. Hắn vu0t ve gương mặt Tiền Tâm Nhất:
Những người chung phòng với hắn cũng từng làm phẫu thuật tương tự, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844384/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.