Ngày 1 tháng 11 là ngày kỷ niệm thành lập JMP, theo thường lệ buổi sáng lãnh đạo sẽ lên nói chuyện, buổi chiều đến lượt nhân viên ưu tú phát biểu, tối đến sẽ liên hoan chúc mừng.
Bao năm qua đi nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn không thể quen được với cảnh xã giao này. Anh trà trộn trong đám người cùng nhóm đi ngang qua bàn số 1 chỗ Myles ngồi, quay về thì ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn ngó quanh quất tìm kiếm bóng dáng Trần Tây An. Anh thấy Trần Tây An bị tiến sĩ Phùng kéo tới hỏi chuyện, dáng vẻ cười nói của hắn còn ung dung hơn người đại biểu ngồi bên cạnh.
– Cảm ơn cô đã quan tâm.
Những người mới vào đây làm việc năm đầu tiên còn chưa có tư cách lên làm đại biểu, Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất đảm đương vai trò người qua đường trong đại đội vỗ tay cổ vũ. Vừa vỗ tay vừa thừa nhận, những người này quả nhiên danh xứng với thực.
– Trần Nghị Vi hả? Tôi không thân với anh ta lắm, ông chủ của GAD rất coi trọng anh ta, chắc vẫn ổn.
Vị đại biểu đứng trước máy chiếu cải biên một câu danh ngôn để kết thúc bài phát biểu trong tiếng BGM được anh ta chuẩn bị kỹ càng, vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Bầu không khí sôi động k1ch thich đến Tiền Tâm Nhất. Trong giai điệu phấn chấn lòng người ấy, anh quay sang nhìn Trần Tây An, đối phương quay lại bắt gặp ánh mắt anh như thể có thần giao cách cảm. Đáy mắt mỗi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844318/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.