Ngoại trừ bài “Valder fields” bị ép học để tham gia buổi liên hoan tối hồi đại học ra, Trần Tây An chỉ biết đàn mỗi bài “Ngôi sao nhỏ”.
Anh mở cửa, phát hiện Trần Tây An vẫn còn đang ngủ, khe cửa tản ra ánh sáng vàng nhạt của cây đèn đứng.
Dù vậy thì “Ngôi sao nhỏ” cũng là kỹ năng Tiền Tâm Nhất chẳng thể với tới. Anh ngả người ra giường, trong lòng vô cùng nhớ nhung hắn, có thể nhìn thấy qua mạng song muốn chạm vào thì lại xa xôi chẳng thể với tới.
– Vẫn ổn, không bận lắm.
Mặc dù bọn họ đều đã đến độ tuổi ổn định, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải Platon, yêu xa trong thời gian dài có quá nhiều biến số chưa biết rõ. S1nh lý của đàn ông trưởng thành luôn ngang ngược chẳng cần biết lý do. Không mấy khi EQ của Tiền Tâm Nhất mới login, anh cũng sẽ chợt cảm thấy nguy cơ, dẫu vậy anh cũng có lòng tự trọng, anh không thể nói mấy lời kiểu như bắt Trần Tây An giữ mình trong sạch.
Lời tác giả:
Huống hồ nói ra có cảm giác như bản thân mình không tin tưởng hắn.
Câu oán hận của Trần Tây An rất đơn giản thô bạo. Hắn dựng điện thoại trên bàn trà, để Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên sofa uống trà, đi thẳng vào vấn đề chính luôn:
Thời gian ở thành phố C muộn hơn ở đây bốn tiếng, hai người không thể ngày ngày gọi video nói chuyện với nhau được. Cả hai đều bận như con quay, lên mạng chỉ nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844301/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.