Hồ ước nguyện đã đóng băng, không ném xu cũng chẳng ước nguyện được, nhưng Tiền Tâm Nhất không cần ước nguyện.
Tiền Tâm Nhất thở dài, Trần Tây An sấn tới chặn môi anh. Hắn có hai lý do vạn năng, một là “thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng”, hai là “không thể bỏ lỡ một giây nào”.
Năm sau, thậm chí cả năm sau nữa, tất cả các ngành nghề nhất định đều vô cùng khó khăn.
Bà đi siêu thị mua thịt dê, thịt bò cuộn để tối về nấu lẩu, tình cờ gặp thầy Vương. Vương Hâm vừa nhìn thấy bà đã khen:
Một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, trong tầm mắt của Tiền Tâm Nhất, cái gáy kia vô cùng đẹp trai phóng khoáng.
Bởi vì theo như miêu tả của Lưu Dịch Dương, Vương Hâm vô cùng cẩn thận. Lão ta sẽ sờ so4ng khắp người đứa trẻ trước xem có mang theo thứ gì không, hơn nữa trong quá trình làm việc lão thích lẩm bẩm một mình. Ví dụ, nếu Lưu Dịch Dương khóc vì đau, lão ta sẽ nói “thầy đâu có nổi nóng với con” như thể đang diễn kịch rằng lão ta chỉ gạch chữ của cậu nhóc đi mà thôi.
Lưu Dịch Dương nghịch nước rất high, ngâm trong bể nước tới mức trắng cả da cũng không chịu ra ngoài. Tiền Tâm Nhất sợ cậu nhóc rút gân hoặc bơi ra chỗ sâu bèn mua một sợi ruy băng dùng để khiêu vũ buộc lên người em trai, nhìn cậu nhóc nhảy xuống nước, bơi quên trời đất, sắp bơi tới khu người lớn tới nơi liền kéo cậu nhóc về.
Càng tới gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844264/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.