Mất liên lạc với Trần Tây An rồi.
Khóe mắt Tiền Tâm Nhất bất giác nhếch lên, nhưng vẫn mạnh miệng cứng cổ nói:
Tiền Tâm Nhất gắp cho ông một miếng rau cải chip:
Tối đó Tiền Tâm Nhất về nhà một mình, gửi tin nhắn cho Trần Tây An nói mình đã về đến nơi, cho tới tận khi ngủ cũng không nhận được tin nhắn trả lời từ hắn. Ban ngày suy nghĩ nhiều khiến cho đêm về anh nằm mơ một giấc mơ buồn cười. Trong mơ Trần Tây An thẳng thắn với bố mẹ, bị bố mẹ trói vào tên lửa bắn lên mặt trăng.
Chẳng qua Dương Tân Dân nghe câu này hơi nhiều rồi, thái độ vẫn y như trước đây:
Tiền Tâm Nhất đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quăng một quả lựu đạn:
Tiền Tâm Nhất cười tỉnh từ trong cơn mơ, anh cho rằng có lẽ mình đã bị hai vị phụ huynh hài hước của Trần Tây An lây nhiễm rồi. Tay chân không chạm vào thân nhiệt quen thuộc, vì thế ý cười trên gương mặt anh cũng dần dần nhạt đi. Trước đây tại sao anh không phát hiện nhà của mình cũng lạnh lẽo vậy nhỉ.
– … Cô gái này cao mét tám cơ à.
Do dự tới buổi chiều, anh gọi một cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy, anh mở QQ và Wechat ra, vẫn không có tin tức gì. Anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, lúc thì nghĩ Trần Tây An bị nhốt lại, lúc thì nghĩ hắn bị bố mẹ đánh như chó.
***
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Anh tìm kiếm một vài trang mạng liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844257/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.