Đường vào thôn gồ ghề toàn ổ gà ổ vịt đọng nước, hệt như từng khối chắp vá.
– Biết rồi, biết rồi, ăn gì đây?
Tuy Lưu Dịch Dương ngoan, nhưng hơi sợ người lạ. Trần Tây An chào hỏi cậu bé, cậu bé ôm chân Tiền Tâm Nhất chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhìn hắn. Tiền Tâm Nhất không thể xếp đồ lên, chỉ đành để Trần Tây An bê giúp. Anh thấy hơi áy náy, bèn sai em trai trổ tài, nói:
Vốn dĩ nơi đây phải làm đường xi măng, nhưng vì bí thư chi bộ thôn đã nuốt một phần tiền đầu tư, dẫn tới con đường chỉ trải đá, người tới người đi, đá bị mài mòn sụt xuống, bùn đất trồi lên trên.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ. Tiền Tâm Nhất cúi đầu mở app, trả lời qua loa:
Lúc anh rời khỏi nơi đây là vậy, bao nhiêu năm qua đi vẫn vậy. Chẳng biết có phải do quá nghèo cho nên mới phát triển chậm đến thế không. Người trong thôn chết lặng thừa nhận không dám lên tiếng, quan địa phương thì dùng quyền để tư lợi cá nhân. Thực ra tri thức chưa chắc có thể thay đổi vận mệnh, song kiến thức có thể.
Lưu Dịch Dương chưa nhìn thấy cảnh tượng con sông khô cạn bốc mùi hôi thối cùng với rác thải sinh hoạt chi chít như sao trên trời. Cậu nhóc ngó đây ngó kia, hai chân giẫm luôn vào vũng bùn, sợ Tiền Tâm Nhất nổi nóng, cậu nhóc chẳng dám hé răng nói câu nào.
Lưu Dịch Dương không biết nỗi lòng người mẹ, cậu nhóc chỉ biết cháu gái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844213/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.