Tiền Tâm Nhất cảm thấy hổ thẹn, uống một ngụm nước xong, anh không nhịn được chỉ đành nói thật:
Nghe vậy, gương mặt đượm vẻ tủi thân, nước mắt chực rơi:
– Ghen cái con khỉ.
Anh và Lôi Chí Quân đã làm đồng nghiệp với nhau năm năm, tình cảm không sâu đậm thì cũng chẳng tới mức lạnh nhạt. Những người có thể làm việc lâu ở một đơn vị nhỏ đều có năng lực, nhân cách cũng không phải dạng tồi, cũng không tới mức mặc kệ sống chết của cấp dưới, cùng lắm Lôi Chí Quân cũng chỉ thích phàn nàn mà thôi, Trương Tiểu Vũ cũng đã từng bàn luận chuyện của Trần Tây An đó thôi, là người ai chẳng có chút tật xấu.
– Nhóc Triệu thì không nói làm gì, câu này nhất định không được nói với Lương Cầm, nói rồi chị ấy sẽ được voi đòi tiên, thể nào cũng đòi cuối năm nay phát cho chị ấy một người đàn ông làm thưởng tết cho mà xem.
Cô không biết phải nói thế nào, không thể nói vấn đề này không phải của bọn họ, nói mình không phát hiện ra cũng không ổn. Cô ngập ngừng, quả thực làm bao giờ cũng khó hơn suy nghĩ. Tiền Tâm Nhất mỉm cười, nói tiếp cho cô:
Tiền Tâm Nhất bận tới mức còn không hẹn nổi bữa cơm. Nói theo góc độ bao che, Trần Tây An chắc chắn sẽ không mong có thành viên của nhóm khác tới làm phiền anh. Sự thực chứng minh, làm một kiến trúc sư sơ cấp vẫn chưa hết khổ, nhất định phải có thái độ hợp tác với cấp trên, cấp dưới, không nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844190/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.