Trước cửa Lục Đảo có một tấm bảng đèn LED tạo hình đảo khá to, bên trong sáng đèn, rất bắt mắt. Thời gian Tiền Tâm Nhất tìm chỗ đỗ xe còn lâu hơn thời gian tìm quán, xong anh mới cất bước vào trong.
Trần Tây An bóp bóp giữa trán, suy nghĩ rồi nói:
– Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy, nghĩ đến đâu là trời rồi, tôi cảm thấy con người cậu ấy không tệ, cũng rất thú vị.
Cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, đi làm, tăng ca, ngủ, đi siêu thị, rất nhiều phương thức giải trí đều vô duyên với anh. Mặc dù ban nãy anh đã nói với Vương Nhất Phong, đồng tính luyến chẳng có gì to tát, bản thân anh cũng cảm thấy vậy, nhưng khi đứng trước cửa quán bar, anh vẫn không khỏi thấp thỏm một hồi. Sợ bước vào nhìn thấy mấy người… đàn ông ôm nhau.
Một nụ cười hóa giải thù hận. Dương Giang cười xong thì cảm thấy thật mất mặt, dù sao Tiền Tâm Nhất cũng không có ý cười cợt anh ta. Trong lòng anh ta buồn không chịu nổi, trở mình giả vờ ngủ.
Anh không chỉ nhằm vào hai người đàn ông, ngay cả mấy đôi trai gái ôm hôn chốn đông người cũng khiến anh cảm thấy họ thật tùy tiện. Nói chung anh không thích. Đúng lúc này một đôi nam nữ say bí tỉ khoác vai nhau bước ra, cô gái không đứng vững còn đụng vào người Tiền Tâm Nhất khiến anh lảo đảo, chút thấp thỏm kia cũng bị đánh bay.
Hắn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xuyên qua đám người, biểu cảm thoáng chốc trở nên dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844171/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.